Sau khi ăn sáng xong, Cảnh Triệt ngồi bên cạnh Diệp Mộ Sanh một lát rồi đi xuống bếp của khách điếm để bưng thuốc lên.
Thấy Cảnh Triệt đưa chén sứ đến môi mình, Diệp Mộ Sanh nói: “Ta tự cầm lấy uống.”
“Không được, để ta đút y.” Cảnh Triệt lắc đầu, sợ Diệp Mộ Sanh cử động sẽ làm rách miệng vết thương, thế nào cũng không chịu đưa chén sứ cho y.
Diệp Mộ Sanh nghe vậy, nửa đùa nửa thật cười nói: “Nếu ngươi đút ta, chi bằng dùng miệng đút trực tiếp cho rồi.”
Nhưng lọt vào tai Cảnh Triệt, hắn lại coi là nghiêm túc: “Nếu Mộ Nhi không chê, tất nhiên là được…”
Dứt lời, Cảnh Triệt liền tự mình uống một ngụm thuốc, sau đó nhẹ nhàng nâng cằm Diệp Mộ Sanh lên, dùng miệng đối miệng để truyền thuốc cho y.
“Ưm…” Diệp Mộ Sanh chớp chớp mắt, nhanh chóng phản ứng lại, từ từ nuốt xuống vị đắng chát của thuốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play