“Thương này còn không phải ngươi gây ra.” Diệp Mộ Sanh rụt tay về, nhìn chằm chằm Quân Khanh Mặc, khẽ nhướng mày nhỏ giọng trách móc.
Quân Khanh Mặc không nói gì, ôm Diệp Mộ Sanh đến trước án phóng cầm rồi ngồi xuống, để Diệp Mộ Sanh ngồi trên đùi mình, đối diện với chiếc đàn gỗ.
Diệp Mộ Sanh đặt tay lên đàn, tùy ý gảy nhẹ dây, thử âm sắc, tán thưởng nói: “Đàn này không tệ.”
Quân Khanh Mặc ôm eo Diệp Mộ Sanh, ánh mắt chạm đến lòng bàn tay trầy xước của hắn, con ngươi tối sầm lại.
Diệp Mộ Sanh ngước mắt nhìn Vu Lâm Nhi, sau đó xoa hai tay vào nhau, đồng loạt gảy dây đàn, tức khắc âm thanh tuyệt diệu tuôn trào ra.
Diệp Mộ Sanh cũng không để ý đến vẻ kinh ngạc của hai mẹ con kia, rũ mắt gảy đàn, đồng thời vận khởi ‘Diệp Lạc Vô Ngân’, dồn nội lực vào dây đàn.
Tiếng đàn du dương động lòng người, tựa như dòng suối trong veo róc rách chảy, lại giống như tiếng chim hót líu lo trong rừng, khiến người cảm thấy thoải mái, không tự chủ được thả lỏng tâm thái, tâm thần trở về yên lặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT