Hoài Giang cách kinh thành khoảng hai ngày đường, để Diệp Mộ Sanh có thể ngủ thoải mái trên xe ngựa, Cảnh Triệt cố ý đi chậm lại, từ từ tiến về phía trước.
Khi trời gần tối, hai người cuối cùng cũng đến một trấn nhỏ, tìm được một khách điếm để nghỉ ngơi.
Sau khi buộc xe ngựa, Cảnh Triệt định bế Diệp Mộ Sanh ra, nhưng vừa kéo rèm xe, hắn đã thấy y từ từ đứng dậy.
Đối diện với ánh mắt của Cảnh Triệt, Diệp Mộ Sanh dụi dụi mắt. Trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp vẫn còn một chút mơ màng: “Đến rồi sao?”
Đi đến đỡ Diệp Mộ Sanh, Cảnh Triệt sờ đầu y, đáp: “Vẫn chưa tới Hoài Giang, trời đã tối rồi, chúng ta tạm nghỉ lại khách điếm này một đêm.”
“Ừm.” Diệp Mộ Sanh gật đầu, cọ cọ vào lòng Cảnh Triệt, vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhếch môi cười nhạt nói: “Bế ta vào đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Diệp Mộ Sanh với đôi mắt cụp xuống, Cảnh Triệt mỉm cười, nhẹ nhàng đắp chiếc chăn trong xe lên người y, dịu dàng nói: “Ừm, Điện hạ còn buồn ngủ thì cứ nghỉ ngơi thêm một lát.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT