Với những năm qua Diệp Mộ Sanh thường xuyên được Cảnh Triệt bế, Liên Kiều và những người khác đã quen mắt, nên thấy y nằm trong lòng Cảnh Triệt cũng không nghĩ nhiều.
Diệp Mộ Sanh trông như vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, y dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng, ngước lên nhìn Liên Kiều, vẫy tay nói: “Không cần, Cảnh Triệt có thể chăm sóc bản điện, các ngươi cứ ở lại trong cung trông coi Thái tử điện đi.”
Y tự nguyện đi Hoài Giang là để vừa giải quyết vụ án, vừa có thế giới riêng với Cảnh Triệt. Thế nên, sao y có thể để Liên Kiều và những người khác đi cùng được.
“Vâng ạ.” Liên Kiều nghe vậy cũng không nói thêm gì, gật đầu cung kính nói: “Chúc Điện hạ lên đường bình an, sớm ngày giải quyết việc ở Hoài Giang.”
“Ừm.” Diệp Mộ Sanh đáp, rồi quay sang nhìn Cảnh Triệt đang mặt lạnh tanh, nói: “Chúng ta đi thôi.”
Khi ánh mắt chạm nhau, vẻ lạnh lùng trong mắt Cảnh Triệt dần tan biến, đáy mắt thoáng lên một tia dịu dàng khó nhận ra: “Vâng.”
Cảnh Triệt ôm Diệp Mộ Sanh lên xe ngựa, nhẹ nhàng đặt y lên tấm đệm mềm đã chuẩn bị sẵn, rồi kéo rèm che lại, ra ngoài ngồi đánh xe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT