Ngay sau đó, Diệp Mộ Sanh cúi đầu, cắn môi, giọng buồn bã nói: “Vậy là ngươi thích kiếm, thích kiếm tuệ, nhưng cố tình lại không thích bản điện sao?”
Thấy Diệp Mộ Sanh không còn đụng vào kiếm nữa, Cảnh Triệt khẽ thở phào. Nhưng nghe y lại đưa đề tài quay trở lại, đôi mắt sâu thẳm của hắn hơi nheo lại, trầm giọng nói: “Không phải…”
Thật ra hắn khẳng định là thích, nhưng nói thích thì sao? Hai người họ đã định sẵn là không thể bên nhau, nói ra chỉ làm tăng thêm bi thương về sau.
“Thật không…” Diệp Mộ Sanh hít hít mũi, cảm thấy hốc mắt cay xè liền từ từ xoay người, đối diện với một đôi mắt sáng đầy phức tạp.
“Cảnh Triệt…” Y vươn tay kéo vạt áo Cảnh Triệt, hai mắt ngập nước, đỏ hoe, không còn vẻ kiêu ngạo thường ngày. Trông y thật đáng thương, khiến người ta muốn thương xót.
“Haiz…” Thấy Diệp Mộ Sanh như vậy, Cảnh Triệt thở dài. Thôi, nếu không nói thích, Điện hạ sẽ không chịu bỏ qua.
Dù sao thì Điện hạ cũng đang say rượu, chắc là tỉnh lại sẽ quên hết chuyện này. Hắn đành chiều ý Điện hạ, nói ra lời trong lòng vậy. Bằng không, sợ rằng sau này, hắn sẽ không còn cơ hội để nói nữa…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT