Mặc dù giọng Cảnh Triệt không còn lạnh nhạt như trước, mà trở nên dịu dàng, nhưng đó không phải là câu trả lời mà Diệp Mộ Sanh muốn. Y quyết định diễn tiếp màn "say rượu làm loạn" của mình, dùng sức đẩy Cảnh Triệt ra: “Thế là ngươi vẫn không thích ta!”
Dứt lời, Diệp Mộ Sanh hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn Cảnh Triệt, trực tiếp xoay người, vạt áo xanh hơi mở, đôi mắt đẫm lệ, cằm tì lên cánh tay, rũ mắt cắn môi, một bộ dáng tủi thân đến tội nghiệp.
“Điện hạ…” Cảnh Triệt thấy vậy, mím môi, thử gọi một tiếng.
“Hừ!” Diệp Mộ Sanh nghe Cảnh Triệt gọi mình, chỉ bĩu môi hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có ý định để ý đến hắn. Nhưng ở nơi Cảnh Triệt không thấy, đôi mắt đào hoa của y lại nhanh chóng lóe lên một tia ý cười.
Nhìn chằm chằm vào gáy Diệp Mộ Sanh, Cảnh Triệt trầm mặc một lát, rồi lại thử gọi một tiếng: “Điện hạ…”
Đáp lại vẫn là một tiếng hừ lạnh đầy kiêu ngạo của Diệp Mộ Sanh, y nói với giọng mũi: “Hừ, gọi bản điện làm gì? Ngươi không thích bản điện, bản điện cũng không thích ngươi!”
“Không phải…” Cảnh Triệt rất muốn giải thích, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào, chỉ có thể mím môi nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh: “Thuộc hạ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play