Thấy Cảnh Triệt không đi, Diệp Mộ Sanh nhíu mày rồi lại nhanh chóng giãn ra, lắc đầu nói: “Đúng vậy, không đi nữa, không đi nữa. Bản điện phải ngủ cùng Cảnh Triệt ở đây.”
“Điện hạ…” Ánh mắt Cảnh Triệt nhìn chằm chằm vào đôi mắt Diệp Mộ Sanh, ngoài mặt hắn rất bình tĩnh và thản nhiên, nhưng trong lòng lại dâng lên một nỗi chua xót, bất lực. Bây giờ họ có còn có thể hồn nhiên ngủ cùng nhau như khi còn nhỏ nữa không?
Diệp Mộ Sanh tựa vào lòng Cảnh Triệt, ánh mắt vô tình nhìn thấy thanh trường kiếm trên bàn, khóe môi y cong lên, đuôi mắt híp lại, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Khẽ vỗ vào Cảnh Triệt đang ngẩn người, Diệp Mộ Sanh nói: “Cảnh Triệt, bản điện chưa muốn ngủ, ngươi thả ta xuống trước đi.”
“Được.” Cảnh Triệt gật đầu, lập tức xua tan những cảm xúc khó hiểu trong lòng, cẩn thận đặt Diệp Mộ Sanh đang ôm trong lòng xuống.
Khi mũi chân Diệp Mộ Sanh chạm đất, Cảnh Triệt dịu dàng ôm eo y, nhắc nhở: “Điện hạ cẩn thận, đừng ngã.”
“Yên tâm, yên tâm, bản điện sẽ không ngã đâu.” Đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh lấp lánh ánh sáng, y cười cười rồi kéo tay Cảnh Triệt đi về phía chiếc bàn: “Chúng ta ra đó ngồi đi!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT