Cảnh Triệt cứ như vậy ở trong phòng, nhìn trường kiếm và ly ngọc, ngẩn ngơ ngồi mấy canh giờ. Lúc thì cong môi mỉm cười, lúc lại nhíu mày thở dài, biểu cảm vô cùng phong phú.
Mãi đến khi mặt trời lặn, bóng tối dần bao trùm cả bầu trời, căn phòng cũng ngày càng tối, Cảnh Triệt mới đứng dậy ra cửa, định đi tìm Diệp Mộ Sanh đang uống rượu, tiện thể trả lại ly ngọc cho y.
Nhưng đúng lúc Cảnh Triệt đang định tra kiếm vào vỏ để rời đi thì bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.
“Cốc, cốc, cốc…”
Theo tiếng gõ cửa, còn có giọng nói mềm mại, mang theo men say, đầy đặc trưng của Diệp Mộ Sanh: “Cảnh Triệt… Mở cửa cho bản điện.”
Ngước mắt lên, nhìn thân ảnh lờ mờ in trên cánh cửa, Cảnh Triệt đặt trường kiếm xuống, mím đôi môi nhạt màu, đôi mắt sâu thẳm khó lường, không biết đang nghĩ gì.
Thấy Cảnh Triệt vẫn chưa mở cửa, Diệp Mộ Sanh đã uống hết một vò rượu, hai má ửng hồng. Y vô lực dựa vào cửa, chớp chớp mắt tiếp tục gõ cửa gọi: “Cảnh Triệt…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT