Y lại một lần nữa kéo Cảnh Triệt đứng lên. Dù vẻ mặt Cảnh Triệt vẫn bình tĩnh, không vui không buồn, chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào, không giống một đứa trẻ mười tuổi, nhưng Diệp Mộ Sanh vẫn hài lòng gật đầu, nắm lấy tay hắn.
Phải rồi, đã có “vợ”, bây giờ cần phải đưa “vợ” nhỏ về nhà nuôi dưỡng.
Thấy Diệp Mộ Sanh đã đi, quản sự cung kính nói: “Ti chức cung tiễn Thái tử Điện hạ.”
Ánh mắt lướt qua những bông tuyết trên đầu Diệp Mộ Sanh, Cảnh Triệt mím môi, lấy chiếc dù trong tay Diệp Mộ Sanh, chủ động nói: “Điện hạ, nô tài xin được che dù cho người.”
“Ừm!” Diệp Mộ Sanh nghe vậy, cười gật đầu, buông dù ra nhưng lại nói tiếp: “Ngươi không cần xưng là nô tài.”
Cảnh Triệt liếc nhìn Diệp Mộ Sanh, không nói gì, hàng mi dài buông xuống theo chiếc dù giấy dần dần mở ra. Hắn nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh, đưa chiếc dù lên che chắn hoàn toàn cho y, ngăn cách những bông tuyết đang bay.
Cảm nhận bàn tay Cảnh Triệt lạnh buốt, dù nắm thế nào cũng không ấm lên được, Diệp Mộ Sanh dù đi phía trước nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến Cảnh Triệt, người đi phía sau một chút. Cảnh Triệt mặc mỏng manh như vậy, tay đã lạnh cóng, nhỡ bị cảm lạnh thì sao đây?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play