Sau khi mặc y phục xong, một cung nữ khác cũng mặc áo vàng tên là Phù Tang, từ một chiếc hộp gỗ có chạm khắc hoa văn phức tạp lấy ra chiếc lược gỗ, cúi đầu bắt đầu chải tóc cho Diệp Mộ Sanh.
Ngồi trước gương đồng, nhìn đôi tay nhỏ nhắn, đôi chân bé xíu của mình, Diệp Mộ Sanh mím đôi môi nhỏ nhắn hồng hào như trái anh đào, thầm thở dài. Nguyên chủ hiện tại mới bảy tuổi, vẫn là một đứa trẻ hoạt bát, vô tư. Vì không muốn OOC (out of character - lệch vai), y cần phải đóng vai một đứa trẻ con.
Chải xong tóc, búi lên và cài chiếc châm ngọc trắng tinh xảo, Phù Tang nhẹ nhàng đặt chiếc lược gỗ vào chỗ cũ rồi lui về một bên. Lúc này, Liên Kiều - cung nữ vừa rồi hầu hạ Diệp Mộ Sanh - đã trở lại, cúi đầu, khóe môi nở nụ cười cung kính: “Điện hạ, nương nương đang đợi người dùng bữa sáng ạ.”
“Ừm, đi thôi.” Diệp Mộ Sanh gật đầu, vẫy tay từ chối sự giúp đỡ của Liên Kiều, tự mình đứng dậy khỏi ghế.
“Khoan đã, Điện hạ…” Thấy Diệp Mộ Sanh sắp bước ra cửa, Liên Kiều vội vàng từ tay một cung nữ mặc y phục hồng phấn lấy chiếc áo choàng lông cáo khoác lên cho y, rồi kéo mũ che lại mái tóc. Đứng sau Diệp Mộ Sanh một chút, Liên Kiều mở chiếc dù giấy màu lục nhạt, lúc này mới nói: “Mở cửa đi.”
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một trận gió lạnh mang theo tuyết và hương mai ập tới, phất tung tóc của mọi người, mang đến chút hơi lạnh. Vì Liên Kiều nhanh chóng dùng dù giấy che chắn phía trước nên Diệp Mộ Sanh không bị gió lạnh thổi vào người, nhưng y có ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Liên Kiều dựng chiếc dù lên, cảnh sắc sân viện với tuyết trắng và hồng mai tuyệt đẹp dần dần hiện ra trước mắt Diệp Mộ Sanh…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play