Bà cụ thấy Kỳ Phong cũng không giống người xấu, lại thấy anh và Diệp Mộ Sanh trông tuổi tác xấp xỉ nhau, liền cho rằng Kỳ Phong nói là thật, họ thật sự là bạn bè. Thế là bà cụ kể cho Kỳ Phong những gì bà biết.
“Ta không để ý số phòng của đứa bé đó, nhưng ta biết nó ở gian thứ ba của lầu 3, cậu cứ đi theo lối này mà tìm nó đi.” Bà cụ quay đầu, chỉ vào cầu thang vừa rồi mình đi ra, nói với Kỳ Phong.
“Vâng, cháu cảm ơn bà.” Dứt lời, Kỳ Phong liền vứt điếu thuốc xuống, phấn khởi chạy về phía cầu thang đó. Cuối cùng cũng biết được vị trí cụ thể Diệp Mộ Sanh ở…
Kỳ Phong nhanh chóng chạy lên lầu 3, đếm đến gian nhà thứ ba, vươn tay định gõ cửa, nhưng mu bàn tay còn chưa chạm vào cánh cửa cũ nát, Kỳ Phong liền nhanh chóng rụt tay lại.
Anh gõ cửa làm gì chứ! Nếu Diệp Mộ Sanh thật sự ra mở cửa, anh nên giải thích thế nào đây? Nhưng cứ thế bỏ đi thì anh lại cảm thấy có chút không cam lòng, còn không yên tâm…
Hay là…
Nhìn chằm chằm cánh cửa cũ kỹ đầy rỉ sét màu nâu, Kỳ Phong nheo mắt, nhếch khóe môi, từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play