Khi Lâu Thù Lâm đi tìm củi lửa, hắn phát hiện một hang núi. Hai người liền dắt Tinh Tịch vào hang, không cần phải ăn ngủ ngoài trời giữa núi nữa.
Đợi Lâu Thù Lâm nhóm lửa xong, Diệp Mộ Sanh kéo vạt áo dùng thuốc băng bó vết thương trên người hai người xong, y dựa vào vách đá, chỉ về phía Tinh Tịch, nói: "Đói bụng rồi chứ? Lúc ta ra ngoài có mang theo một ít lương khô, để trên lưng Tinh Tịch, chàng đi lấy nướng một chút đi."
Lâu Thù Lâm chỉ gật đầu, không đi về phía Tinh Tịch mà ngồi xuống bên cạnh Diệp Mộ Sanh, ôm y vào lòng.
Trong không khí vẫn còn hơi lạnh thấu xương, nhưng hai người ôm nhau dường như không còn lạnh như vậy nữa.
Dưới ánh lửa chiếu rọi, đôi mắt đen của Lâu Thù Lâm đầy tơ máu, trên khuôn mặt mệt mỏi rã rời lúc này lại tràn ngập nụ cười hạnh phúc nhàn nhạt.
Im lặng rất lâu, Lâu Thù Lâm dịu dàng nhìn chăm chú Diệp Mộ Sanh trong lòng, mở lời: "Mộ Sanh, ta không muốn làm hoàng đế."
"Vì sao? Chàng không phải rất muốn bước lên vị trí đó sao?" Diệp Mộ Sanh có chút kinh ngạc nói.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT