"Con của ta! Tất cả là do nương không có khả năng cứu con!" "Cha! Hài nhi còn chưa kịp hiếu kính người, sao người đã..." "Ô ô... Mẫu thân, con muốn cha, con muốn cha, cha mau dậy đi..."
Những người bị ngăn ở bên ngoài, nghĩ đến người thân của mình đã ra đi, sắp bị hỏa táng, còn bản thân họ cũng bị mắc kẹt ở Nghi Lâm, khó thoát khỏi kiếp nạn. Không chừng ngày nào đó sẽ nhiễm bệnh mà qua đời. Từng người đều không kìm được rơi lệ, khóc đến mặt đầy nước mắt.
"Đó là để ngăn ngừa ôn dịch chuyển biến xấu, một khi phát hiện nhiễm ôn dịch liền sẽ bị cách ly, mà nếu đã chết, liền sẽ bị hỏa táng như vậy." Cao Hiếu Hiền giải thích cho Diệp Mộ Sanh và đoàn người, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.
"Làm vậy rất tốt." Một vị ngự y sờ râu cằm, tán đồng gật đầu.
Diệp Mộ Sanh liếc nhìn Lâu Thù Lâm đang trầm mặc không nói, theo ánh mắt hắn nhìn lại, liền thấy trong đám bá tánh quỳ gối khóc than có một đứa trẻ mặc áo vải lam.
Đứa trẻ này khoảng sáu bảy tuổi, được một người phụ nữ tóc tai bù xù ôm vào lòng. Bàn tay nhỏ bé của đứa trẻ cứ vươn ra về phía thi thể, đôi chân không ngừng đạp loạn xạ, muốn thoát khỏi vòng ôm của mẹ để chạy đến chỗ thi thể.
Thấy vậy, Diệp Mộ Sanh khẽ nhíu mày, đáy lòng dâng lên sự thương xót và bi ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT