Nước mắt chạm đến khóe môi, Lâu Thù Lâm ngẩng đầu, chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh đang đỏ mặt, hai mắt đẫm lệ trong lòng, ánh mắt dần dần dịu đi, an ủi nói: “Đừng khóc.”
Diệp Mộ Sanh nửa hé đôi mắt đào hoa ngấn nước, há miệng định nói, nhưng chưa kịp thốt nên lời đã không chịu nổi mà ngất đi.
Cảm thấy thân thể người trong lòng càng ngày càng nóng, Lâu Thù Lâm mặt âm trầm, siết chặt lấy Diệp Mộ Sanh, nghiêng đầu nói với Tùy Nguyệt đang ngồi dưới đất: “Ngân phiếu trên giường ngươi hãy giao cho tú bà, thay ta nói với ả rằng ta sẽ đưa Mộ công tử đi. Nếu ả muốn sống, đừng lắm lời!”
“Nhưng… nhưng công tử không muốn đi theo ngươi, ngươi…” Tùy Nguyệt ấp úng nói.
“Chuyện này không do y quyết định!” Lâu Thù Lâm lạnh lùng cười một tiếng, vận khinh công, ôm Diệp Mộ Sanh nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nhìn cửa sổ, Tùy Nguyệt mở to mắt, bò dậy chạy đến trước cửa sổ, nhìn xuống con phố dưới lầu, vẻ mặt kinh hãi.
Đây… Đây là lầu ba đó!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT