Thấy người trong lòng ngực sắc mặt kỳ lạ mà nhìn chằm chằm mình, Nhậm Quý Uyên hừ lạnh một tiếng: "Nhìn cái gì mà nhìn, mệt thì mau ngủ!"
"Cái thứ kia của anh đè vào tôi, anh chắc tôi ngủ được?" Diệp Mộ Sanh cạn lời nói. Tuy rằng Nhậm Quý Uyên hiện tại không làm gì, nhưng cậu sợ hắn ngủ rồi, Nhậm Quý Uyên sẽ...
"À, không ngủ được thì dùng tay em, hoặc cái này giúp tôi giải quyết." Tay Nhậm Quý Uyên xoa môi Diệp Mộ Sanh.
"Tính xấu không đổi!" Diệp Mộ Sanh hung tợn phun ra một câu, thừa lúc Nhậm Quý Uyên chưa kịp rụt ngón tay về, há miệng cắn ngón trỏ của hắn.
"Tê!" Nhậm Quý Uyên đau đến rụt tay lại, vẻ âm trầm lại lần nữa hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú, lạnh lẽo nói: "Cho em chút ánh mặt trời, em liền xán lạn!"
"Đúng vậy! Anh cho tôi chút hồng thủy, tôi còn có thể tràn lan!" Diệp Mộ Sanh đáp trả.
"Tin hay không tôi lập tức làm em!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play