Bùi Hựu tìm thấy phòng của mình ở cuối hành lang, rút thẻ phòng từ túi ra và quẹt để mở cửa. Anh xoa mũi đầy bất lực, ngắt lời cuộc trò chuyện dài dòng ở đầu dây bên kia.

"Hiểu rồi, kéo ghế giúp đối phương, không gọi món bừa bãi, chủ động thanh toán hóa đơn, đúng không?"

Bùi Hựu nhét thẻ phòng vào khe cấp điện rồi khép cửa lại, chuyển điện thoại sang tay còn lại.

"Còn gì nữa không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, như thể đang suy nghĩ xem có điều gì cần dặn dò thêm không. Tay Bùi Hựu mỏi vì cầm điện thoại quá lâu, nên anh bật loa ngoài và đặt nó lên bàn, rồi đi ra ban công mở cửa sổ.

"À đúng rồi!" Giọng nữ trong trẻo vang lên, như chợt nhớ ra điều quan trọng: "Đừng có nhắc đến chuyện anh đã thất bại 32 lần trong các buổi xem mắt đấy!"

Cửa sổ ban công trượt mở, tiếng ma sát giữa các khung kính tình cờ che lấp câu nói đó. Bùi Hựu theo phản xạ định hỏi lại, nhưng nghĩ đến cảnh sẽ lại bị càm ràm thêm một hồi, anh đành nuốt lời vào trong.

"Ừ." Anh đáp qua loa, "Biết rồi."

"Thế nhé, chúc may mắn!"

"Biết rồi." Bùi Hựu cầm điện thoại lên và nói thêm: "Bùi Tử, nói với mẹ giúp anh, bảo mẹ đừng sắp xếp xem mắt nữa. Dạo này anh thực sự rất bận."

"Em khuyên không nổi đâu." Bùi Tử thở dài, giọng điệu đầy cảm thông, "Mẹ bảo mẹ không có vấn đề gì với xu hướng tình cảm của anh, nhưng mẹ lo anh sẽ ế suốt đời."

Có cha mẹ thoáng thì tốt, nhưng thoáng quá đôi khi cũng là một vấn đề. Mẹ của Bùi Hựu, bà Hà, là một người có tư tưởng pha trộn giữa truyền thống và hiện đại. Bà hoàn toàn chấp nhận chuyện tình cảm của con trai, nhưng vẫn tin rằng "có một người đồng hành trong đời" là điều quan trọng, vì thế nhất quyết phải tìm cho anh một nửa phù hợp.

Kết quả là, dù chưa đến ba mươi tuổi, Bùi Hựu đã lăn lộn không ít trên "thị trường hẹn hò".

"Anh biết rồi." Bùi Hựu hiểu rằng chỉ dựa vào Bùi Tử cũng không thể thuyết phục mẹ từ bỏ ý định này, nên anh thỏa hiệp: "Lần này anh sẽ đi gặp người đó, nhưng em nói với mẹ giúp anh, bảo mẹ cho anh chút thời gian. Dạo này anh thực sự bận với các dự án hợp tác mới."

"Được rồi, em sẽ cố gắng." Bùi Tử cười hì hì, rồi hỏi thêm, "Nhưng anh đừng bi quan quá, biết đâu lần này lại là chân ái thì sao? Mà đối tượng lần này thế nào?"

"Họ Chu, công việc ổn định." Bùi Hựu nhớ lại thông tin mà người mai mối cung cấp, do dự bổ sung thêm: "Nghe nói... tính cách hoạt bát, biết lo cho gia đình."

Ghép hai từ đó vào cùng một câu khiến anh cảm thấy hơi kỳ lạ, Bùi Hựu gãi đầu, cười gượng gạo.

"Không tệ đâu." Bùi Tử nói, "Một người hoạt bát sẽ bù đắp cho tính cách của anh đấy."

Không chỉ Bùi Tử, mà ngay cả bản thân Bùi Hựu cũng có chút lo lắng. Anh đã thất bại quá nhiều lần trong chuyện xem mắt, đến mức bà Hà gần như đã dùng hết mọi mối quan hệ trong bạn bè và họ hàng. Lần này, đối tượng được sắp xếp thông qua góc mai mối ở Công viên Trung Sơn, nhưng anh cũng chẳng chắc liệu có đáng tin hay không.

Sau khi đối phó qua loa với em gái, Bùi Hựu cúp máy, quỳ một gối xuống đất, mở vali ra, chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ sắp tới.

Anh kiểm tra lại bộ quần áo sẽ mặc vào ngày mai, thở dài trong lòng, cảm thấy mình chính là "nạn nhân" lớn nhất trong nỗ lực mai mối tuyệt vọng của mẹ. Hôn nhân sắp đặt và cưới xin qua mai mối đã bị xóa bỏ từ lâu, nhưng không ngờ lại được chính mẹ anh "hồi sinh".

Sau khi chắc chắn trang phục đã sẵn sàng, anh treo áo sơ mi lên, đặt báo thức rồi lên giường ngủ, tránh việc sáng mai bị trễ hẹn.

Khu nghỉ dưỡng này đã hoạt động hơn mười năm, và hai năm trước, nơi đây đã được cải tạo, mở rộng thêm một số tòa nhà mới. Nhà hàng nơi diễn ra cuộc gặp gỡ nằm trong khu vực mới, chủ yếu phục vụ món Âu và trà chiều, vì vậy vào buổi sáng trông khá vắng vẻ.

Sảnh nhà hàng rộng rãi nhưng trống trải, chỉ có vài nhân viên phục vụ đứng ở quầy tiếp tân. Bùi Hựu bước vào cẩn thận, quét mắt nhìn xung quanh, từ chối sự giúp đỡ của nhân viên rồi đối chiếu bảng chỉ dẫn để tìm đến phòng A3.

Cánh cửa phòng A3 mở toang, từ xa anh đã thấy một người đàn ông đang ngồi bên trong

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play