Cánh cửa sổ hé mở, làn gió nhẹ nhàng thổi vào mang theo hơi lạnh. Ánh trăng từ bên ngoài chiếu rọi vào, bên chiếc bàn trà thấp trong phòng, hai người ngồi đối diện. Trên bàn thắp một ngọn nến đỏ, ánh nến lung linh cháy sáng, soi rõ không gian giữa họ.
Ninh Dực cúi đầu, nắm lấy bàn tay bị bẩn của Du Phong Nguyệt, dùng nước cẩn thận lau từng ngón tay, từng kẽ móng. Vẻ mặt và động tác anh đều lộ ra sự tỉ mỉ, nhẹ nhàng như thể đang trân trọng một vật quý giá. Ánh nến vẽ lên sườn mặt anh những đường nét dịu dàng.
Du Phong Nguyệt mím môi, dư vị của nụ hôn vội vã vừa rồi vẫn còn vương lại.
Họ rất ít khi hôn môi, giữa hai người dường như luôn tồn tại một lớp ngăn cách vô hình, không thể chạm tới, giữ một khoảng cách nhất định.
Ninh Dực vài lần thử xem hắn có nhớ lại chuyện trước kia không, anh có thể cảm nhận được điều đó.
Ninh Dực dường như không muốn hắn nhớ lại chuyện cũ, cho nên anh chưa bao giờ kể cho hắn nghe những ký ức mơ hồ đó.
Hình ảnh đêm đó... là mơ sao? Không, sau khi hắn biến thành bộ dạng này, chưa từng mơ một giấc nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play