Sắc trời xám xịt, còn chưa sáng hẳn, trên mặt đất phủ một lớp tuyết sương, tuyết đè thấp cành cây, thỉnh thoảng lại rơi xuống một mảng lớn. Cố Dẫn Chu sau khi rửa mặt xong ở viện Tưởng Trạch Phong mới chuẩn bị rời đi.
“Không cần tiễn.” Cố Dẫn Chu thấp giọng nói, “Ngoài trời lạnh, về phòng đệ đi.”
Tưởng Trạch Phong phân phó Tiểu Xuân lấy một kiện áo choàng. Tiểu Xuân cầm hai kiện tới, chu đáo đắp thêm áo choàng cho cả Tưởng Trạch Phong. Tưởng Trạch Phong nhận lấy, bảo Cố Dẫn Chu mặc áo choàng vào, “Tối nay đừng đến nữa.”
Ánh mắt Cố Dẫn Chu đầy ẩn ý lướt một vòng trên mặt hắn, “Hạ nhân nơi đệ quả là tri kỷ.”
Tiểu Xuân nào nghe không ra lời này không phải là lời khen thuần túy. Nàng không biết có chỗ nào đã chọc đến tướng quân không vui, không dám lên tiếng.
“Áo choàng không cần, ta còn chưa đến mức mảnh mai như vậy.” Cố Dẫn Chu xua tay.
Tưởng Trạch Phong cứ thế xem lời y như gió thoảng bên tai, vươn tay khoác áo choàng lên vai y, chỉnh lại, “Đi đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play