Xuân Phong nhìn thẳng vào mắt bà mối, ánh nhìn như muốn nhìn thấu tâm tư bà ta. Bà ta không khỏi sợ hãi, lùi về sau một bước.
“Chuyện này, không phải là công tử Hướng gia ngưỡng mộ dung mạo xinh đẹp, dịu dàng của đại tỷ ngươi sao. Vậy nên muốn cầu hôn thôi, nếu không phải là đại tỷ của ngươi thì không cưới. Thời nay tìm được nam tử chung tình như thế không dễ đâu. Đại tỷ ngươi được người như vậy thương yêu là may mắn của nó.” Bà mối đột nhiên cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một lí do như trong truyện. Nhưng bà ta cũng không kịp nghĩ, công tử bị nhốt trong nhà từ bé, làm cách nào có thể gặp được Xuân Vũ.
“À, vậy sao? Không phải lúc nãy vừa nói Hướng thiếu gia bệnh nằm liệt giường từ lâu sao? Sao tự dưng có sức xuống giường, chạy ra ngoài ngắm người đẹp vậy? Vậy không biết hắn gặp đại tỷ ta lúc nào, ở đâu?” Xuân Phong nghe câu chuyện của bà mối, trong lòng cười thầm. Nói dối cũng phải nghĩ cái cớ cho hợp lý chứ. Đúng là đầu óc bã đậu. “Lần sau nếu muốn nói dối thì viết kịch bản trước đi nhé.” Xuân Phong mỉa mai nói với bà mối.
“Ta….” Bà mối nghẹn lời. Lúc này bà chợt muốn tát vào miệng bản thân một cái, tại sao lúc này bà ta lại không nghĩ đến chuyện này. Đều là tại con nhỏ này làm bà rối, trong lúc nhất thời không nghĩ ngợi được gì, nên mới nói linh tinh như vậy. Thân là một người có kinh nghiệm tiếp xúc với nhiều người, thế mà lại thất thố trước nha đầu này. Đúng là để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nối dối khác. Bà mối hiện tại đang ắt óc nghĩ ra lời bao biện cho mình. Trong lúc Hoa thẩm đang lúng túng, Chu thị đã bước tới: “Không phải tỷ muội nhà ngươi thường lên trấn bán dược liệu sao. Ta đoán chắc Hướng công tử tình cờ gặp Xuân Vũ ở đấy. Xuân Vũ nổi bật như vậy, hẳn là dễ thu hút sự chú ý của người khác.”
Đại bá nương nói lời này đúng thật sự là quá hợp lý, đúng là họ thường xuyên xuống trấn bán thảo dược. Nhưng lời nói dối, dù có che đậy tốt thế nào cũng không thể nào biến thành sự thật. Trong lòng Xuân Phong và Xuân Vũ biết rõ, mỗi lần đi bán thuốc họ đều cải trang, không còn là một mỹ nhân chim sa cá lặn gì, mà chỉ là một thôn nữ quê kệch, đen đúa. Chỉ cần Hướng thiếu gia là người có gu thẩm mĩ bình thường, sẽ không vừa mắt người như vậy. chẳng có lẽ bị bệnh, bị nhốt trong nhà lâu ngày, khiếu thẩm mĩ cũng bị vặn vẹo sao? Chuyện này quá là tấu hài rồi.
Dù biết rõ ràng là 2 người này đang nói dối, Xuân Phong vẫn giả vờ không biết, xem họ tiếp tục lấp liếm thế nào.
Đại bá nương tưởng rằng lời nói của mình không có kẽ hở, quay sang vui vẻ nháy mắt với bà mối, như muốn nói với bà ta: “Thấy chưa, may mà có ta đến giúp.”, nhưng không biết những lời nói dối của họ, Xuân Phong đều tỏ tường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT