Mãi tới tận tối khuya, nhà Xuân Phong mới dạo phố xong trở về. Cả nhà đều mệt mỏi, nhưng ai cũng vui vẻ trở về nhà trọ với đủ loại đồ dùng và đồ ăn vặt. Sau một ngày mệt mỏi, Xuân Phong trở về phòng, đang định nằm xuống giường đánh một giấc thì lại bị một tiếng động nhỏ đánh thức.
Nhìn người trước mặt, lại nhìn cánh cửa phòng vẫn đang đóng kín, không phải nói nữa, người này lại mới nhảy từ cửa sổ vào.
“Người ở thời đại này thích trèo cửa sổ thế sao, lần này đến lần khác, cứ nhảy cửa sổ vào.” Xuân Phong nghĩ thầm.
“Ngươi lại đến đây làm gì? Rảnh thế sao?” giọng điệu Xuân Phong có chút mất kiên nhẫn. Cô vừa trải qua một ngày mệt mỏi, bị làm phiền lúc đêm khuya thế này, tất nhiên cô có chút bất mãn.
Cảm nhận được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của cô, người kia có chút không vừa lòng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là ta đến đây có chuyện. Ta đến muốn thu thập một thứ.” Bách Lý Mặc Thần mơ hồ nói.
Đồ của hắn? Xuân Phong nghĩ lại xem hắn có thể có đồ gì ở đây. Hắn đang nhắc đến thanh chuỷ thủ kia sao? Thứ đó là cô tự ý để lại, còn những thứ khác đều là hắn chủ động đưa cho cô. Nghĩ đến thứ đó, Xuân Phong giấu con dao sâu vào trong tay áo. Thứ này dùng thuận tay như vậy, hơn nữa có vẻ cũng khá quý giá, sao cô có thể dễ dàng trả lại. “Vậy sao, sao ta không biết ngươi có quên gì ở đây?” Xuân Phong thờ ơ trả lời.
“Nàng quên nhanh vậy sao? Hôm trước không phải ta nói là sẽ quay lại lấy sao?” Bách Lý Mặc Thần vẫn đứng đó hiên ngang nói, như là đang nói chính sự vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play