Nguyễn Lăng bị lồng ngực rắn chắc của hắn làm cho đau nhức, đến khi bị ném lên giường mới phản ứng lại đây không phải phòng ở của họ, mà là phòng dành cho khách.
“Điện hạ.” Nàng mắt ngấn nước sợ hãi nhìn hắn, khóe mắt ửng đỏ như sắp khóc.
Bùi Lan tự mình cởi áo choàng, khóe môi ngậm một nụ cười không mấy thiện ý: “Cách vách chính là phòng Bùi Hằng, đi thêm chút nữa là phòng Hoành Ngọc và Cố Nhẫn. Nguyễn Lăng, nàng muốn kêu, cũng nên kiềm chế chút.”
Nguyễn Lăng trong lòng sớm đã mắng tám đời nhà hắn, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng mềm mại, nàng hờn dỗi nói: “Điện hạ nhẹ tay thôi, Lăng Lăng sẽ không kêu.”
Nếu sớm muộn gì cũng không tránh khỏi, chi bằng cứ để nó nhanh chóng qua đi, dù sao nàng cũng không phải chưa từng cùng hắn làm chuyện đó.
Lời nói ái muội, khinh bạc thốt ra từ đôi môi nàng, tự nhiên liền mang một hương vị khác.
Bàn tay rộng lớn nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, Bùi Lan cúi người áp sát, mái tóc đen của hắn hòa lẫn với tóc nàng, hương trầm lẫn với mùi hương nhàn nhạt của nữ nhi khiến hắn ngửi mà như muốn say.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT