Tang La đến rất nhanh, nhưng xui thay là Thẩm Kim ở nhà bên mới gào khóc ầm ĩ nên phải chịu một trận đòn, thằng bé đang chạy ra ngoài nghỉ ngơi.
Tang La hoàn toàn không hề hay biết rằng có một miếng tóp mỡ mà gây ra một trận ầm ĩ, cơ mà cho dù có biết thì cũng sẽ không quan tâm mà chỉ làm một người hóng chuyện vui mà thôi.
Nàng cầm theo tịch thư, dùng lá gói nửa túi cá khô rồi cùng Trần bà tử đi tìm Lý Chính.
Trần bà tử thấy nàng cầm theo cá khô thì ngẫm nghĩ rồi cũng tới nhà bếp mò lấy một quả trứng gà trong cái vại để trứng gà ra.
Ôi, lại là một văn tiền.
Nhưng muốn làm quá sở nhanh thì vẫn phải bỏ ra như thế.
Lý Chính ở thôn Thập Lý chứ không ở thôn Tam Lý.
Ở triều Đại Càn, cứ một trăm hộ dân là một lý, thôn Thập Lý có hơn hai mươi hộ gia đình, hiển nhiên là chưa tới một lý.
May mà không xa lắm, ở Chu Gia Câu cách thôn Thập Lý một dặm.
Lý Chính họ Chu, Trần bà tử không mấy thân với phu nhân Lý Chính nhưng cũng có quen biết, bà ấy nhét nửa bọc cá khô của Tang La và quả trứng gà bà ấy mang đến vào trong tay phu nhân Lý Chính, nụ cười trên gương mặt của phu nhân Lý Chính chợt xán lạn hơn nhiều.
Sau khi hỏi lý do ghé thăm, bèn mời khách vào trong nhà rồi lại kêu nhi tử đi gọi Chu Lý Chính về nhà.
Mọi chuyện rất thuận lợi, Chu Lý Chính hỏi rõ chuyện làm quá sở để vào trong huyện bày sạp hàng bán ít đồ ăn, ông ấy lấy bút mực rồi dựa theo tịch thư để viết quá sở ra, ông ấy nhận mười văn tiền từ hai người rồi hứa là ngày hôm sau sẽ đến huyện một chuyến, chiều ngày mai là có thể lấy được. Chuyện này coi như là xong rồi.
Quay trở về thôn, Tang La tạm biệt Trần bà tử ở ngã rẽ, nàng về nhà mình liền dẫn hai tiểu huynh muội đi hái lá thần tiên, phải chuẩn bị đồ cho ngày mai tới thôn Tam Lý.
Không sai, trước khi có thể vào huyện nàng còn phải tới thôn Tam Lý bán hàng rong một chuyến, sao cũng phải kiếm được tiền quá sở và phí vào thành.
Dư thời gian, nàng dẫn hai đứa trẻ tiếp tục khai hoang mảnh đất sau nhà mình, bận rộn tới nỗi không dừng lại một giây nào.
Buổi trưa chỉ uống canh gan heo, buổi tối Tang La làm một bữa cơm ra trò.
Ừm thì cũng miễn cưỡng coi như là một bữa cơm.
Dẫu sao thì cũng chỉ có một hũ sành, không có nồi đất chuyên dùng để nấu cơm, muốn làm ra một bữa cơm đúng thật là một việc đầy kỹ thuật, nàng chỉ có thể nấu như cháo, cho ít nước vào rồi điều chỉnh lửa, tất cả đều nhờ vào kinh nghiệm sử dụng hũ sành và cái bếp đơn sơ mà nàng mò mẫm ra được mấy ngày nay.
Lúc lấy gạo, Thẩm Ninh nhìn số gạo còn lại không nhiều, tinh thần tằn tiện lại quay trở về: "Đại tẩu, chúng ta ăn ít đậu cũng được mà?"
Tang La cười nói: "Cứ yên tâm ăn đi, sau này sẽ không để đệ đói đâu, đậu nành kia ta còn dùng vào việc khác."
Sau khi chia cơm xong thì dùng muôi gỗ to để múc canh, mỗi người nửa muôi.
Số lượng không nhiều nhưng đây là cơm trắng, chỉ cần ăn mỗi cơm trắng thôi là cũng có thể nếm được cảm giác hạnh phúc ngọt ngào rồi, chứ đừng nói là còn nấu một đĩa cà hầm có tóp mỡ, thêm thịt băm, còn có muối có tương có lá tía tô có hẹ để điều vị.
Thẩm An đang ăn thì bỗng có hạt đậu vàng rơi xuống, khiến Tang La và Thẩm Ninh đều ngẩn người, cậu bé vội vàng gạt nước mắt trên lông mi đi, vừa khóc vừa cười nói: "Đại tẩu, mấy ngày nay cứ như giấc mơ vậy."
Càng lau thì nước mắt càng nhiều: "Nếu như đại ca cũng quay về thì tốt biết bao."
Chỉ một câu này đã khiến Thẩm Ninh đỏ cả mắt, nước mắt trào ra trong hốc mắt, cho đến khi hốc mắt không kìm được nữa, hàng mi vừa run run là nước mắt liền lăn xuống.
Tiểu cô nương nghiêng đầu, rưng rưng nước mắt nhìn nàng: "Đại tẩu, đại ca sẽ quay về đúng không ạ? Người trong thôn nói nha môn cũng không báo tang xóa tịch, nói không chừng đại ca muội vẫn còn sống, đại tẩu, bọn họ nói có phải không?"
Tang La lặng thinh.