Trần bà tử thấy ý cười tràn khắp mặt con dâu bèn bảo: "Nếu không phải nàng không đủ khỏe thì cũng chẳng mất công tìm chúng ta nhờ vả đâu, hai ngày nữa đi theo nàng, con có khả năng hơn chút thì chọn cái nặng mà gánh, vào trong huyện nàng chia cho con bao nhiêu thì con cứ bán bấy nhiêu, chứ đừng cảm thấy là do con gánh nên phải để con bán, đến khi nàng về nếu như mua thứ gì thì con cũng giúp nàng mang đỡ."

Tần Phương Nương đáp: "Nương, chuyện này con hiểu mà."

Trần lão thái thái nói đến đây thì không nói thêm nhiều với con dâu nữa, bà ấy quay người đi vào phòng mở khóa ra tìm tịch thư của con dâu, đợi Tang La sang rồi cùng nhau tìm Lý Chính làm quá sở.

Trần bà tử vừa lật tịch thư ra thì nghe thấy tiếng kêu gào thấu trời bên ngoài.

Bà ấy vội vã bước ra ngoài, Tiểu Nha Nhi đang chạy vào trông thấy bà thì con bé sáng mắt lên, gọi một tiếng bà rồi lao về phía Trần bà tử.

"Chậm thôi, cháu chạy nhanh như thế làm gì?"

Trần bà tử vội nói, nhưng còn chưa nói hết Tiểu Nha Nhi đã nhích lên trước kéo tay áo của bà ấy, muốn để Trần bà tử khom người xuống.

Trần bà tử vô thức khom người xuống, đang định hỏi bên ngoài có chuyện gì thì mũi ngửi thấy một mùi thơm giòn, có thứ gì đó được Tiểu Nha Nhi nhét vào trong miệng bà ấy.

Chưa cần cắn Trần bà tử đã biết là tóp mỡ, món ngon này đã vào trong miệng ngấm nước bọt rồi nên nhất thời không nhổ ra được mà ăn thì lại không nỡ, ấy gọi là bối rối.

"Ở đâu ra thế?"

"A Ninh tỷ tỷ cho ạ, nhị ca bảo con mang về cho bà và nương ăn thử ạ."

"Sao cháu không tự ăn, đã cảm ơn A Ninh tỷ tỷ chưa?"

"Cảm ơn rồi ạ, A Ninh tỷ tỷ cho bốn miếng, nhị ca không ăn, cháu cũng để lại một miếng." Tiểu Nha Nhi vừa nói vừa quay người chạy đến trước Tần Phương Nương kéo nương cô bé cúi người xuống rồi cho tóp mỡ vào trong miệng nương mình.

Tần Phương Nương vội vàng quay đầu đi rồi dùng tay chặn lại: "Nương không ăn, con để dành lại con với nhị ca ăn đi."

Mẫu tử hai người đang nhường nhau thì có tiếng hét ở cách vách vang lên: "Thẩm Ninh đã có tóp mỡ rồi, nhà chúng ta sao có thể không có được chứ, nương, khi nào thì nhà chúng ta rang tóp mỡ."

Hai bức tường cũng không ngăn nổi giọng nói vang dội ấy, lần này Trần bà tử đã nghe rõ mồn một, là Thẩm Kim.

Trần bà tử khó hiểu nhìn cháu gái: "Mấy đứa ăn tóp mỡ để nó trông thấy à?"

Tiểu Nha Nhi rụt cổ lại, bị nãi nãi của mình liếc mới thành thật đáp: "Con dẫn A Ninh đi tìm nhị ca, bọn con cũng không biết nó đang chơi trong bãi cỏ sậy, nó đòi cướp ống trúc của A Ninh thì bị nhị ca xách ra."

Rồi cô bé lại nói thêm: "Không có động vào nó đâu ạ, chỉ xách nó ra thôi, không để nó bắt nạt A Ninh tỷ tỷ." Hai tay cô bé nhấc lên.

Trần bà tử đã có thể tưởng tượng ra khung cảnh ấy rồi.

May mà thằng nhóc Thẩm Kim chỉ nghĩ đến ăn nên không phải là cái loại đụng một cái sẽ làm ầm ĩ, nếu không lúc này đã đổi địa điểm làm mình làm mẩy rồi.

Đúng thật là Thẩm Kim chỉ nghĩ đến ăn, thằng bé thấy Thẩm Ninh với Trần Sơn và Tiểu Nha Nhi của Trần gia cùng ăn tóp mỡ, mỗi người cầm một miếng trên tay, đứng lại gần hơn một chút thì cái mùi thơm đó kinh khủng.

Trần Nhị xách thằng bé lên như thế thằng bé cũng không để bụng, chỉ quấn nương đòi mua thịt rang tóp mỡ.

Thẩm Ngân, Thẩm Thiết đi theo đằng sau cũng nuốt nước bọt, nhốn nháo theo.

"Con chắc tóp mỡ đó là của Thẩm Ninh? Không phải của Trần gia à?" Lý thị không sao tin được.

Thẩm Kim: "Con nghe là thật mà, chính là Thẩm Ninh đó!"

Thẩm Ngân sáu tuổi và Thẩm Thiết năm tuổi cũng ở bên cạnh phụ họa.

Trong mắt Lý thị hiện lên vẻ nghi ngờ, suy nghĩ cẩn thận lại thì quả thực hai ngày nay không ngửi thấy mùi tóp mỡ rang của nhà bên cạnh.

Bà ta cau mày nhìn Thẩm Tam: "Bọn nó lấy đâu ra tiền mua thịt lợn?"

Hôm nọ bị Tang La nạt nộ trước mặt hàng xóm xung quanh rồi lại bị Trần bà tử nhà bên vạch mặt, nên mấy ngày hôm nay mặt mày xám xịt, nghe thấy chuyện bên đại phòng liền cáu bẩn.

"Bà hỏi tôi thì tôi hỏi ai? Ai mà biết nó có được thế nào, cơm chẳng ăn nổi còn đòi thịt lợn."

Lý thị lẩm bẩm: "Khỏi phải nhắc, mấy hôm nay cứng đầu, hai đứa kia còn chẳng đến xin một miếng."

Thẩm Kim thấy cha mẹ chỉ nói mấy câu không cần chứ không nhắc đến hôm nào đi thái thịt lợn, thằng bé lại gào khóc: "Nương, con muốn ăn thịt, con muốn ăn tóp mỡ!"

Lý thị bị tiếng ồn làm cho đau cả tai, bèn quay đầu lại hét: "Được rồi, đừng có gào ầm lên nữa, chẳng phải chỉ là tóp mỡ thôi sao, về sau nhà chúng ta cũng có mỡ."

"Về sau là lúc nào ạ? Dù sao thì cũng phải rang, ngày mai nương rang đi."

Lý thị cáu bực: "Tóp mỡ bảo rang là rang được đấy, trời nóng nực như này con tưởng để không hỏng à?"

Sau đó lại là một trận gào khóc hú hét, đứa lớn rồi đến đứa nhỏ, ầm ĩ tới nỗi có thể bay cả mái nhà.

Trần bà tử: "..."

Ôi chao, mới có tí tuổi mà có một miếng tóp mỡ thôi đã khóc lóc như thế, sau này sao khá lên được?

Trần bà tử nhai tóp mỡ trong miệng, chậc, ngon thật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play