Vốn dĩ có chút cặn dầu này, làm cà tím là tốt nhất, nhưng ngặt nỗi trong nhà chỉ có một cái nồi đất, không lấy được dầu ra, chỉ có thể xào cà tím trước rồi mới nấu cơm, muốn nấu cơm bắt buộc phải cho nước lạnh vào trong nồi rồi đun sôi, chỉ điểm này thôi đã không thể làm được rồi.
Nồi đất không bằng nồi thép, nóng lạnh xen kẽ, dùng chẳng bao lâu nồi liền nứt ra.
Phải đợi cho nồi từ từ nguội, có thể ăn cơm, đồ ăn cũng thành đồ lạnh rồi. Đồ ăn lạnh làm từ mỡ lợn... Tang La nghĩ vẫn là thôi đi, thành thật để tới bữa sau rồi làm.
Nàng đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đi tìm một ít bạc hà tía tô và hành dại về."
Thẩm Ninh vội vàng đứng dậy đi theo, Thẩm An lại không nhúc nhích: "Đại tẩu, đệ ở nhà trông mấy thứ này."
Bây giờ bọn họ cũng có ít đồ trong nhà rồi, đặc biệt là đồ ăn, hôm nay đặc biệt nhiều, trong nhà đến một cái tủ có khóa cũng không có, hai tiểu hài tử nhất trí cảm thấy trong nhà không có người những đồ vật này không an toàn.
Đương nhiên, cái gọi là trông này không phải canh người, mà là canh chuột và mấy con thú nhỏ trong núi, mùi thơm ngào ngạt, cũng sẽ thu hút vài con động vật đến.
Tang La gật đầu, thuận tay cầm lấy một cái cuốc đá, mang theo một cái sọt.
Vẫn cần phải đặt sọt cá, bây giờ bọn họ mới bắt đầu dự trữ lương thực, chẳng qua nếu như buổi sáng ngày mai đi vào huyện thành, chạng vạng phải thu sọt cá này, về phần cái sọt còn lại, giữ lại buổi trưa hát lá thần tiên.
Thẩm Ninh thấy nàng cầm mấy thứ này, có hơi hoang mang: "Đại tẩu, còn cần dùng cuốc đá sao?"
Tang La: "Nếu tìm thấy thì đào cả gốc về, trồng ở sau nhà, lần sau cần dùng trực tiếp ra sau nhà ngắt là được."
Vừa nghe đào thứ gì đó về trồng, Thẩm Ninh đột nhiên trở nên hăng hái, cũng cầm lấy một cái cuốc đá: "Như vậy rất tốt, muội cũng đào một ít về."
Thẩm An cũng có chút rục rịch manh động, nhưng khi nhìn thấy dầu, tóp mỡ và thịt sống trên đá, cậu bé vẫn đè nén suy nghĩ của mình lại, thành thật ngồi canh.
Mấy ngày liên tiếp, Tang La đã dẫn hai tiểu hài tử đặt không ít sọt ở khe suối bên cạnh, hôm nay nàng dẫn Thẩm Ninh đi xa hơn một chút, sọt cá đã chuẩn bị sẵn sàng, tía tô và bạc hà nàng muốn tìm cũng tìm được bốn cây, đào cả rễ lẫn đất, tìm vài lá cây lớn để bọc rễ với đất lại rồi mang về.
Thẩm An ở trong nhà nghe thấy động tĩnh liền ra đón, hai huynh muội tung tăng đi trồng bạc hà và tía tô.
Trồng xong rồi tưới nước, Thẩm Ninh qua cơn hưng phấn, có hơi không chắc chắn hỏi: "Đại tẩu, tía tô bạc hà này mọc trong tự nhiên, chúng ta có thể trồng nó sống được tiếp được không?"
Thực tế lần trước đã có lần trồng rau hoàn toàn thất bại không chút thu hoạch, khiến hai tiểu hài tử bị đả kích nặng nề.
Tang La nghĩ đến mảnh đất phía sau nhà mình, chất lượng đất thực sự không quá tốt.
Đặc biệt là mảnh đất lúc đầu dựng nhà tranh bị san bằng, trước nhà sau nhà không có một cái cây, tất nhiên cũng không có lá cây các thứ rụng về đất mẹ, chất lượng đất thậm chí không bằng mấy chỗ đất chưa khai hoang nhưng cây cối rậm rạp.
"Nếu muốn trồng tốt, hai đứa tìm đất với lá cây mục dưới mấy cây gần đây về, hẳn là có thể sống lâu một chút."
Thật ra mảnh đất khai hoang sau nhà, Tang La cũng chuẩn bị vào núi tìm ít đất lá mục về làm đất trồng cây, rau ăn sau này phải dựa chính mình trồng, ủ phân là một quá trình cần thời gian, chuyển tầng đất lá mục dưới mấy cây trên núi xuống là thuận tiện nhất. Đương nhiên, việc này phải đợi nàng kiếm ra tiền mua hai cái thúng tre để đựng đất về mới được.
Thẩm An và Thẩm Ninh lại không chờ được, hai huynh muội tìm vài cái lá to rồi bắt đầu thu thập từ các nơi gần đó.
Gần đến giữa ngày, Tang La làm cơm trưa xong.
Nửa nồi canh rau dền nấu với gan lợn.
Ngoài thịt cá ra, trong nửa năm nay đây là lần đầu tiên hai huynh muội được ăn "thịt".
Không có cơm, chỉ có nửa nồi canh có không ít gan lợn, tiểu huynh muội vui vẻ như đang đón năm mới, một bát để mỡ lợn, ở nhà chỉ có hai bát có thể dùng, Tang La liền lấy một ống trúc làm bát.
Khi Tang La ăn, gan lợn này không được coi là mỹ vị, không có tinh bột, cũng không nỡ đập một quả trứng lấy lòng trắng để bóp, vì vậy cũng không mềm ngon như đời trước. Thẩm An và Thẩm Ninh lại liên mồm nói ngon, nửa nồi canh, Tang La không ăn nhiều, sau khi hai tiểu huynh muội chắc chắn đại tẩu ăn no rồi, liền phân sạch sẽ thịt và canh.
Buổi trưa chợp mắt nửa canh giờ, Tang La liền đến Trần gia một chuyến.
Vừa nghe đến Trần thị, Thẩm An và Thẩm Ninh đều rất cao hứng, phản ứng đầu tiên của Thẩm Ninh là nhìn về cái bát có tóp mỡ.
"Đại tẩu, muội cầm vài miếng tóp mỡ cho tiểu nha nhi được không? Lúc trước con bé từng mời muội và đại ca ăn."