Hai tiểu hài tử liên tục gật đầu, nhưng không thèm cầm đũa, duỗi tay ra mỗi người bốc một miếng.

Tang La trừng mắt, đang định vỗ vỗ hai bàn tay nhỏ kia, nhưng miếng tóp mỡ trong tay Thẩm Ninh đã được đưa đến miệng Tang La, con bé cười khúc khích: "Đại tẩu, tẩu ăn trước đi."

Thẩm An chậm một bước, bàn tay dừng lại, cũng không cho vào miệng, mà nhìn Tang La.

Tang La: "..."

Bàn tay giơ lên lặng lẽ đặt xuống, cắn một miếng tóp mỡ, vị giòn tan tràn khắp trong miệng.

Ừm, thứ này mặc dù ăn nóng dễ bị bỏng, nhưng không thể không nói, lúc vừa mới ra lò là thơm nhất.

Nàng cười: "Rất thơm, cảm ơn A Ninh, đều ăn đi, cẩn thận đừng bị bỏng miệng."

Hai huynh muội lúc này mới mỗi người một tiếng, bắt đầu răng rắc răng rắc mà ăn, hai mắt cong cong, như ăn được món gì mỹ vị vậy.

Miếng đầu tiên ăn một cách vui vẻ, miếng thứ hai ăn một cách trân trọng.

Tang La thấy hai tiểu hài tử như vậy, lấy ít muối từ trong lọ muối ra, rắc rắc vào trong bát, dùng đũa trộn lên, nói: "Được rồi, có muối, thời tiết tốt có thể để được mấy ngày, không làm đồ ăn, đều cất đi cho hai đứa làm đồ ăn vặt từ từ ăn."

Hai huynh muội sững sờ, nhìn chút tóp mỡ đựng trong cái bát nông, quả thật không thể tin được.

Trong mắt Thẩm An và Thẩm Ninh, tóp mỡ là thứ xa xỉ một năm khó có khi được ăn mấy miếng.

Lúc trước trong nhà thắng mỡ lợn, bởi vì mùi thơm bá đạo, mỗi lần đều khó giấu được, Tam thẩm liền cho đám hài tử trong nhà mỗi người một miếng nếm thử hương vị.

Đương nhiên, mỗi người một miếng này thật ra là chỉ nhằm đến huynh muội bọn họ, huynh muội Thẩm Kim Thẩm Ngân quay người liền có thể xin nương bọn họ, Thẩm An và Thẩm Ninh lại không được.

Liên tục vài ngày, mấy đường đệ đường muội thỉnh thoảng có thể ăn thêm vài miếng, có lẽ mấy đứa Thẩm Ngân được Tam thẩm dặn dò, lúc ăn phải tránh cậu bé và A Ninh, nhưng Thẩm Kim thì không, cứ ăn trước mặt cậu bé và A Ninh, để hai người thấy thèm không thôi lại nhét hết vào miệng mình nhai răng rắc ăn sạch sẽ.

Khi Thẩm An và Thẩm Ninh lên ba tuổi năm tuổi bị thèm đến mức khóc oa oa, sau này đại ca rời khỏi nhà, bọn họ khóc cũng không có ai quan tâm, khi Tam thẩm thắng mỡ lợn, thậm chí cũng không thèm dặn đám Thẩm Kim Thẩm Ngân đừng ăn trước mặt hai huynh muội bọn họ.

Thẩm An và Thẩm Ninh dần dần cũng hiểu chuyện, biết bọn họ khóc cũng vô dụng, biết một số thứ không phải bọn họ muốn ăn là có thể ăn, biết hai huynh muội bọn họ khác với Thẩm Kim, Thẩm Ngân, Thẩm Thiết, có một số thứ Tam thẩm thấy quý giá sẽ không nguyện ý cho bọn họ ăn, Thẩm An sẽ dẫn Thẩm Ninh tránh đi, không tiến lại gần.

Cho đến bây giờ, cho đến hôm nay, trước khi ăn được hai miếng tóp mỡ kia vào miệng, hương vị cụ thể của thứ này như thế nào hai huynh muội thật ra đã không còn nhớ rõ nữa, nhưng sự hiếm có và niềm khao khát với thứ này vẫn luôn khắc sâu trong nhận thức của hai huynh muội.

"Nhiều như vậy đều cho bọn đệ làm đồ ăn vặt?"

Cậu bé sững sờ nhìn Tang La.

Tang La mỉm cười gật đầu, đương nhiên còn hợp tình hợp lý mà nói thêm một câu: "Đương nhiên, còn có ta."

Tang La chưa bao giờ là người tặng không thứ gì, nàng không cảm thấy người lớn nên cái gì cũng không ăn, cái gì cũng nhường cho hài tử, đừng nói hai tiểu hài tử này chỉ vì nhân duyên tình cờ trở thành người một nhà, cho dù là chính nàng sinh, Tang La tin mình cũng sẽ làm như vậy.

Thẩm Ninh và Thẩm An đột nhiên bật cười, Thẩm Ninh lại cầm thêm một miếng tóp mỡ đưa đến bên miệng Tang La: "Đại tẩu, ăn thêm một miếng nữa."

Vừa ngoan lại vừa khéo léo.

Tang La cũng không khách khí, ngậm một ngụm rồi dặn dò con bé: "Lần sau đừng dùng tay bốc."

Thẩm Ninh nhìn Tang La, sau đó nhìn tay mình, phồng má: "Đại tẩu, lúc về nhà muội đã rửa sạch tay rồi."

"Ừm, nhưng sẽ hình thành thói quen không tốt, lần sau không rửa tay cũng vô tình cầm lấy trực tiếp ăn, bệnh từ miệng mà ra."

Thẩm Ninh nghe vậy, cảm thấy có lý, gật đầu: "Vâng, muội nhớ rồi."

Đại tẩu nói đều đúng.

Tang La mỉm cười khuấy muối vào dầu nóng, làm như vậy mỡ lợn có thể để được lâu hơn, mà Thẩm An và Thẩm Ninh lại bắt đầu suy ngẫm nên giấu tóp mỡ ở đâu.

Thứ này quá thơm, không chỉ thu hút con người mà còn thu hút côn trùng và chuột.

Tang La cũng mặc bọn họ suy nghĩ, chính mình cầm thìa gỗ lớn múc từng thìa từng thìa mỡ lợn nóng vào trong cái hũ đã chuẩn bị trước, đợi khi nào nấu cơm, cái nồi kia không còn nóng nữa, cầm lên cố đổ hết cặn dầu xuống.

Đương nhiên, thứ này không thể đổ hết sạch được, trong nồi ít nhiều gì cũng dư lại chút dầu, nhưng không thành vấn đề, buổi tối khi làm đồ ăn nấu một nồi canh gan lợn rau dền, chút dầu này liền vào bụng hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play