Tên truyện: Chuyển Hạ.
Thể loại: #Nhẹ_Nhàng #Niên_Hạ .…
Tác giả : Gâu~_K.
Mục 5:
“ Anh Ngô, tôi có thể cầm tay anh một chút được không? ”
Bàn tay cầm chiếc bút bi của Ngô Tuân khựng lại, hắn ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi đối diện. Nhớ lại những lần biểu cảm của Diệu Chi Hạ nhìn trộm tay hắn với ánh mắt si mê, khiến hắn không biết phải làm sao với cô gái này. Ngô Tuân chậm rãi đưa bàn tay đang cầm bút về phía Diệu Chi Hạ, sau đó im lặng thưởng thức biểu cảm của cô.
Diệu Chi Hạ thấy Ngô Tuân đưa bàn tay ra, cô liền hớn hở nhoài người tới dùng hai tay cầm lấy bàn tay của hắn, ngón tay cô vuốt ve lên từng khớp xương, ánh mắt chăm chú cảm thán độ hoàn hảo này.
“ Em thích lắm sao? ”
“ Vâng ”
Diệu Chi Hạ trả lời trong vô thức, cô nhanh chóng giật mình ngẩng đầu lên, lúc này sự gần gũi mặt đối mặt bất giác của cả như thời gian ngưng động, Diệu Chi Hạ vẫn không nỡ buông tay đối phương, còn Ngô Tuân thì nhìn kĩ gương mặt cô gái trước mắt.
“ Ngô ca có...”
Tần Kiến Chiêu từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, cậu ta bất ngờ há miệng nhìn tư thế gần gũi của cả hai người trong phòng mà vội vàng đóng cửa.
“ Ôi ôi!! xin lỗi xin lỗi, làm phiền rồi, hai người cứ tiếp tục đi ”
Nhìn cánh cửa khép lại với biểu cảm chúc phúc của Tần Kiến Chiêu, Ngô Tuân và Diệu Chi Hạ lúng túng vô cùng, nhanh chóng mỗi người quay một hướng, người giả vờ chỉnh lại tóc người thì cầm giấy tờ lên xem giả vờ viết viết gì đó, Diệu Chi Hạ lúng túng lên tiếng.
“ Hình như có khách tới, vậy tôi.. tôi ra ngoài trước đây ”
Cô nhanh chóng đứng dậy cầm lấy túi đồ rồi mở cửa đi ra ngoài, sau sự cố vừa rồi Diệu Chi Hạ thật sự rất ngại ngùng, nên dù cho Tần Kiến Chiêu có hỏi gì cô cũng chạy thẳng ra cửa, nhanh chóng trở về kí túc xá.
Lục Thụy Đình đứng trên bục giảng giảng bài, hôm nay hắn giảng về luật tố tụng hình sự và mối liên kết với truyền thông báo chí. Bên dưới, các sinh viên ngồi nghe giảng vô cùng chăm chú nhưng có mấy bạn đã để ý tới nốt màu đỏ trên cổ của giáo viên mà xì sầm to nhỏ.
- Hình như trên cổ thầy Lục có gì đó thì phải?
- Đấy có phải dấu hôn không nhỉ?
- Thầy Lục có bạn gái rồi sao? Mà hình như thầy ấy từng li hôn.
- Li hôn cũng có sao đâu, mình muốn làm bạn gái thầy ấy quá, người gì vừa đẹp trai cũng rất giỏi nữa.
Châu Lân không biết đã lẻn vào phòng học từ khi nào, cậu ta ngồi khá gần với đám con gái đang xì xào to nhỏ kia, lúc này cậu ta khá khó chịu.
Châu Lân nhớ lại tối hôm đó, sau khi vợ cũ đưa bé con rời đi, Lục Thụy Đình bị cậu đè xuống giường, như một con chó nhỏ điên cuồng cắn rồi liếm khắp nơi trên người y. Quần áo xộc xệch, chăn gối lộn xộn nhưng cuối cùng cả hai chỉ dừng lại ở đoạn ma sát dương vật với nhau.
Reng Reng
- Được rồi tan học, các em chuẩn bị ôn tập cẩn thận cho kỳ thi sắp tới nhé.
Tiếng rôm rả cười nói sau khi tan học của các sinh viên, người thì về ký túc xá, người thì chạy nhanh xuống căn tin, có một vài bạn vẫn còn tụ tập lại hoặc là đang đến nói chuyện với Lục Thụy Đình.
- Thầy Lục, thầy có bạn gái chưa ạ?
- Hửm, mấy em tò mò cái này làm gì?
- Thầy ơi, không biết mẫu người lý tưởng của thầy là gì vậy?
- Trên cổ thầy có vết màu đỏ kìa.
Châu Lân cau mày, cậu ta nhanh chóng đứng phắt dậy đi tới chỗ bọn họ, ngang nhiên mà chen ngang vào rồi kéo Lục Thụy Đình đi.
- Này, nhìn thấy rồi mà còn hỏi sao, thầy ấy có người yêu rồi đấy, chúng ta đi thôi.
- Khoan đã, cậu ta là ai vậy?
- Hình như là đàn anh bên khoa học xã hội và truyền thông thì phải?
- Anh ta sao lại sang khoa luật tìm thầy Lục làm cái gì.
- Ai mà biết, chúng ta cũng đi thôi.
Châu Lân kéo Lục Thụy Đình vào một góc khuất, Lục Thụy Đình bị cậu ta ép vào tường, ghì chặt. Ngón tay cậu ta miết nhẹ lên vết đỏ trên cổ hắn, cất giọng.
- Châu Lân, cậu lại lên cơn gì vậy? Cậu lại trốn học nữa à?
- Thầy Lục được nhiều người săn đón thật đó, rõ ràng một dấu này là không đủ.
- Cậu đừng có làm càn, mau tránh ra cho tôi.
Lục Thụy Đình dùng lực đẩy mạnh đối phương, sau đó tung một cú đấm thẳng vào gương mặt đẹp trai của cậu ta. Châu Lân sau cú đấm cũng chỉ có hơi chút lảo đảo, máu mũi nhanh chóng chảy xuống. Cậu ta lấy cổ áo quệt đi, đưa lưỡi lên liếm máu trên môi.
- Thầy Lục, sao thầy ra tay mạnh thế, đau chết mất, thấy mau qua đây thổi phù phù đi.
Châu Lân hồi học năm 2, lúc đó cậu ta mới bắt đầu vào đội thi đấu bóng rổ của Cảnh Hoa, cũng chính là lúc này mà cậu ta gặp được Lục Thụy Đình. Trên hành lang, Châu Lân cùng mấy thằng bạn đi ngang qua, thấy Lục Thụy Đình đang ngồi đọc sách liền hỏi.
- Ê Thời Trương, người kia là giáo viên sao?
- Ờ hình như là thầy Lục bên khoa luật, sao thế?mày muốn chuyển ngành học à?
- Mày điên à, luật đau đầu lắm, tao không chơi, nhưng mà thầy ấy nhìn hợp gu tao lắm.
- Này mày, tao biết mày thích đàn ông nhưng mà thầy ấy thì không được đâu.
- Tại sao?
- Thầy ấy có con rồi đó.
- Ơ hình như nghe bảo thầy ấy mới li hôn rồi thì phải.
- Li hôn rồi sao?
Sau hôm đấy, Châu Lân luôn dõi theo Lục Thụy Đình ở khắp nơi, dần dần cậu ta mon men tới gần, làm đủ trò để tán tỉnh.
Tại kí túc xá nữ, phòng kí túc của Diệu Chi Hạ và ba người bạn cùng khoá.
- Chi Hạ, nay cậu làm sao mà đầu óc như trên mây thế?
- Hay có khi nào Hạ Hạ của chúng ta yêu rồi không?
- Không... không có đâu.
- Nào Hạ Hạ, cậu mau khai đi, có phải nhìn trúng bạn nam bên khoa nào rồi không?
- Thật sự không có đâu mà.
Diệu Chi Hạ bị ba cô bạn xúm lại tra hỏi mà mặt hơi ửng đỏ, lại nhớ về cảnh tượng mặt đối mặt với Ngô Tuân, hình như cô đã rung động với người con trai này mất rồi! Trong khoảng thời gian ở phòng khám tâm lý, cả hai có khá nhiều lần tiếp xúc với nhau, Diệu Chi Hạ không ít lần bắt gặp cảnh tốt bụng của Ngô Tuân.
- Mấy cậu mau lo chuẩn bị đi, sắp thi tốt nghiệp rồi đấy.
Trời tối, tại nhà của Lục Thụy Đình.
Còn tiếp…