"Chuyện gì thế ba?" Việt Điềm Điềm ngẩng đầu lên sau khi ăn xong, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ nghi hoặc.
Việt Xuân Hàn liếc nhìn cô bé một cái, trấn an Việt Điềm Điềm: "Ba không sao, Điềm Điềm ăn xong rồi phải không? Ăn xong rồi thì ra ngoài chơi với các bạn nhỏ đi."
Việt Điềm Điềm hơi do dự, nhưng thấy vẻ mặt Việt Xuân Hàn rất bình tĩnh, quả thật không giống có chuyện gì, nên tin là thật. Cô bé bò xuống giường đất đi tìm lũ trẻ trong thôn chơi. Trước khi đi còn chép miệng, định khoe với các bạn nhỏ chuyện hôm nay mình được ăn mì trắng, phải biết rằng trước đây cô bé chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy. Từ khi dì về nhà, mọi thứ đều trở nên tốt hơn.
Trong phòng chỉ còn Tô Chi và Việt Xuân Hàn. Tô Chi ngồi ở mép giường đất cắn môi, trong lòng có chút áy náy.
Cô không biết Việt Xuân Hàn bị thương nặng đến mức đó, nếu không cô thà tự mình nhảy lò cò về nhà chứ không cần anh bế về.
Nghĩ đến Việt Xuân Hàn đã chịu vết thương nghiêm trọng như vậy mà vẫn làm mọi việc không một chút biểu cảm, cô không khỏi cảm thấy lòng mình dậy sóng.
... Việt Xuân Hàn đúng là một người đàn ông đích thực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play