Nghe vậy, Thẩm Ngưng Sơ liếc nhìn về phía nhà bếp: “Nhưng đây là do bà ngoại vất vả làm mà.” Hơn nữa lãng phí là điều đáng xấu hổ.
Là một quân nhân, Cố Khiếu Hành càng thực hiện theo tiêu chuẩn tiết kiệm là một đức tính tốt đẹp, anh không nghĩ nhiều, trực tiếp đổ nửa bát mì còn lại của Thẩm Ngưng Sơ vào bát của mình: “Vậy để anh ăn giúp em.”
Hàng ngày bọn họ phải tập luyện rất nhiều, lại vất vả nên ăn khá nhiều, nhưng nghĩ đến bát mì này thực sự rất nhiều, Thẩm Ngưng Sơ vẫn có chút lo lắng: “Anh ăn hết được không đấy?”
“Chuyện nhỏ.” Cố Khiếu Hành cười nói.
Cố Khiếu Hành thực sự đã ăn hết, chỉ là hơi no một chút.
Đến nhà ăn vẫn còn một đoạn đường, vốn định bảo Trần Luật lái xe về đón, nhưng Thẩm Ngưng Sơ quyết định đi bộ cùng Cố Khiếu Hành, như vậy cũng có thể giúp anh tiêu bớt thức ăn.
Thẩm Ngưng Sơ không nói rõ mà chỉ nũng nịu muốn anh đi bộ cùng mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT