Khi Đường Lam và các học sinh được cứu ra, thân thể bọn họ đã bị những vết thương, máu cùng bùn đất trộn lẫn vào nhau, thoạt nhìn bọn họ thật vô cùng chật vật.
      Trong số những người này, có mấy đứa trẻ tuổi tác và lòng can đảm quá non trẻ, vừa được cứu ra, liền há miệng oa oa khóc rống lên, làm các thôn dân đều phát mộng thất kinh, không biết nên làm gì mới tốt.
      Mấy nghiên cứu sinh do Trương Văn Trọng mang đến, vội vã bước nhanh đi tới bên người mấy đứa trẻ, dùng thanh âm nhu hòa an ủi bọn nhỏ, thư hoãn sự khẩn trương trong lòng mấy đứa trẻ, tiêu trừ sự kinh khủng để bọn trẻ không còn gào khóc. Trong lúc đó, mấy nghiên cứu sinh còn cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra thương thế của mấy hài tử, sau đó làm ra xử lý thích đáng.
      Đường Lam là người được cứu ra cuối cùng, bởi vì nàng kiên trì cho toàn bộ học sinh được mình bảo hộ cứu ra hết, sau khi bọn trẻ thành công thoát hiểm, mới bằng lòng nhờ sự trợ giúp của Trương Văn Trọng bò ra khỏi khu phế tích. Nhưng nàng vừa bò ra ngoài, lập tức nhếch miệng, hít sâu một hơi, kêu rên lên một tiếng.
      Những đứa trẻ được cứu ra còn chưa rời đi, đều đang lưu lại, lo lắng chờ đợi Đường Lam được cứu ra. Mà lúc này, khi họ nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt Đường Lam, đều thân thiết hỏi:
      "Lão sư, cô sao vậy?"
      "Cô có phải bị thương ở đâu không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play