Nhờ màn đêm yểm hộ, vì vậy Trương Văn Trọng cũng không sợ bại lộ thân thủ, hắn đưa tốc độ đề thăng tới cực hạn, mau lẹ như quỷ mị, chỉ trong mấy lần xê dịch, cũng đã xuống tới Long Hóa thôn, đứng bên trong sân trường học.
Giờ khắc này, trường học và ký túc xá Long Hóa đã bị băng tuyết và đất đá tuôn xuống vùi lấp phần lớn, chỉ còn dư lại vài phòng ốc tuy rằng miễn cưỡng đứng sừng sững, thế nhưng bị băng tuyết và đất đá phá hư, đã sứt mẻ không còn nguyên vẹn. Toàn bộ trường trung học thôn Long Hóa, giống như một đống phế tích bị oanh tạc trong chiến tranh.
Ngay khi Trương Văn Trọng chạy vào trong trường học, còn có mấy người biểu tình vẻ mặt kinh hãi, bùn đất băng tuyết dính đầy người, đang hoang mang rối loạn từ bên trong trường học chạy ra, giống như phát điên oa oa kêu to, hướng nơi tự nghĩ là an toàn chạy đi.
Trương Văn Trọng liếc mắt liền nhận ra mấy người này, trong bọn họ có lão sư trường học, cũng có học sinh ở trọ bên trong trường. Trong tám hương thôn mười dặm quanh đây, chỉ có thôn Long Hóa là xây dựng trường trung học, cho nên ở miền núi có những học sinh ở xa thôn Long Hóa cũng lựa chọn ở trọ lại trường, thỉnh thoảng có ngày nghỉ mới về nhà một chuyến. Dù sao trong số bọn họ có rất nhiều người, muốn về nhà cũng phải đi đường mất thời gian một buổi sáng.
Trương Văn Trọng đưa tay túm một lão sư vừa chạy ngang qua bên người hắn, lo lắng dò hỏi: "Ký túc xá lão sư và ký túc xá học sinh ở đâu? Có người bị băng tuyết và đất đá vùi lấp hay không?" Lúc này khắp nơi trong trường đều bị băng tuyết và đất đá tuôn xuống, nổi lên một gò đất cao, thật khó nhận ra đâu là ký túc xá lão sư hay ký túc xá của học sinh.
Nhưng làm Trương Văn Trọng thất vọng chính là, lão sư này đã bị tai nạn xảy ra thình lình làm sợ hãi, ánh mắt không những bị dại ra, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: "Núi lở rồi, chạy mau a, chạy mau." Vốn không nghe được câu hỏi của Trương Văn Trọng, lại càng đừng nói tới có thể bình tĩnh trả lời.
Trương Văn Trọng biết, sở dĩ vị lão sư này có phản ứng như vậy, hoàn toàn bởi vì kinh hãi quá độ mà dẫn đến tinh thần thất thường. Nếu như để mặc cho người này như vậy, thật khó có thể hỏi được đáp án từ trong miệng hắn, còn có khả năng sẽ làm cho hắn bị bệnh tâm thần. Vì vậy hắn hít một hơi thật sâu, để tình tự cùng giọng nói của mình trở nên bình thản, nhìn vị lão sư thi triển Chúc Do Thuật, ôn nhu nói: "Đừng sợ, tai nạn đều đã qua đi, tỉnh táo lại nào, thở mạnh rồi sẽ hết thôi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT