Trương Văn Trọng vừa đến tiệm ăn Bạch Vân, đã nhìn thấy Diệp Chân đang mỉm cười đứng ngay bên ngoài cửa kiễng chân tìm kiếm. Nhìn thấy Trương Văn Trọng, nàng lập tức bước tới đón, vừa cười vừa nói: "Rốt cục anh đã tới, tôi còn nghĩ anh đùa tôi nữa đó."
Trương Văn Trọng không giải thích được nói: "Vì sao phải đùa cô? Tôi vốn cũng muốn gặp mặt bạn học đã mấy năm không gặp, nếu hiện tại có cơ hội, tôi làm sao lại cự tuyệt được."
"Như vậy tốt lắm." Diệp Chân vừa cười vừa nói: "Vừa đến tiệm ăn Bạch Vân, tôi chợt nhớ ra, đã quên nói cho anh nghe số phòng, nên đứng ngoài này chờ anh. Hiện tại mọi người cũng đã đến đủ mặt, chỉ còn thiếu một mình anh thôi. Đi thôi, chúng ta đi vào."
"Được, phiền phức cô, thật sự là ngại quá." Trương Văn Trọng mỉm cười gật đầu, đi theo Diệp Chân, đi lên lầu hai của tiệm ăn Bạch Vân.
Diệp Chân dẫn Trương Văn Trọng đi tới một gian phòng tên Thúy Trúc Hiên nằm trên lầu hai. Ngừng lại ngay trước cửa phòng, nàng đưa tay đẩy cửa phòng ra, cười dài nhìn người bên trong nói: "Mọi người mau nhìn xem, còn nhớ ai đây không?"
Bên trong phòng, lúc này đã có khoảng ba mươi người dựa theo quan hệ của chính mình phân ra ngồi bốn bàn, đang ghé vào nhau nói chuyện, nghe được Diệp Chân nói, tất cả mọi người dừng cuộc nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Trương Văn Trọng.
Tuy nói dáng dấp hiện tại của Trương Văn Trọng so với thời kỳ cao trung cũng không biến hóa quá lớn, thế nhưng thời gian đã trôi qua bốn, năm năm, hơn nữa ngày trước khi hắn còn học chung lớp, cũng không có gì xuất chúng, vì thế đa số người cũng không nhận ra được hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT