Bình thường cây anh đào hẳn là không có nhiều sâu lông như vậy, chủ yếu là do mẹ Lý ít phun thuốc, để cho cây tự nhiên sinh trưởng, hơn nữa cây anh đào nhỏ khác với cây lớn, nó thấp, lùn tịt, với tay là hái được, nên côn trùng cũng dễ bám vào hơn.
Kỷ Trường Phong trước đây chỉ biết Ngu Đường sợ chó, không ngờ cô cũng sợ sâu.
Cũng đúng, đa số người có lẽ đều không có thiện cảm gì với loại động vật thân mềm oặt này, nhìn lướt qua quả thật dễ khiến người ta nổi hết cả da gà.
Kỷ Trường Phong thì không sợ, nhưng anh lại rất sợ nước mắt của Ngu Đường.
Ngu Đường xưa nay vốn không phải người thích khóc, lần trước bị chó dọa đến trèo lên cây, lúc nhìn thấy anh cũng không hề bật khóc, trông vẫn rất kiên cường.
Giờ lại bị sâu lông dọa đến mức này, đủ thấy cô sợ loại thứ này đến mức nào.
Kỷ Trường Phong ôm Ngu Đường xoay người lại, không cho cô nhìn cây, vùi đầu cô vào lòng mình, dùng áo che lại, vỗ nhẹ từng cái lên lưng cô dỗ dành: "Đừng sợ đừng sợ Đường Đường, không có gì cả, không nhìn là được, đừng sợ đừng sợ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT