Vừa nhìn thấy giường đệm trên không có một ai, lòng Kỷ Trường Phong đã lạnh đi một nửa. Chờ nhìn thấy hành lý trong phòng đã bị xách đi, Kỷ Trường Phong càng cứng đờ cả người.
Đầu óc dường như càng thêm choáng váng, Kỷ Trường Phong vịn lấy khung cửa, mới miễn cưỡng đứng vững, nhưng dù vậy trán anh vẫn lấm tấm mồ hôi lạnh, chóp mũi cũng toàn là mồ hôi.
Rõ ràng là ngày mùa thu, anh lại đổ mồ hôi còn nhiều hơn ngày mùa hè, hoàn toàn là do hoảng loạn sợ hãi mà ra.
Kỷ Trường Phong hít sâu mấy hơi, nhắm mắt lại tưởng tượng đây là ảo giác, ảo tưởng đây có thể là mơ, nhưng chờ mở mắt ra, trong phòng vẫn không có bóng dáng Ngu Đường.
Anh bước nhanh vào nhà, đưa tay chạm vào chăn đệm của Ngu Đường. Cô không có thói quen gấp chăn, ngày thường chăn đệm đều do Kỷ Trường Phong gấp, giờ đây chăn đệm trong ổ chăn này độ ấm không còn nóng, có lẽ là đã rời đi được một lúc rồi.
Đường Đường.
Ngực Kỷ Trường Phong kịch liệt phập phồng, đau đớn khôn nguôi, thoáng chốc môi anh trắng bệch.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play