Thời gian tu luyện ở Lăng Tiêu Tông trôi qua rất nhanh.  

Sở Phong mang huyết hải thâm thù, đương nhiên không dám lơ là dù chỉ một phút. Hắn chăm chỉ ngày đêm, bây giờ đã đạt tới Trúc Cơ đỉnh phong.  

Thật ra, đây vẫn là kết quả của việc Tiêu Dục cố tình kìm hãm.  

Hiện tại, thế giới này vẫn đang trong quá trình phát triển, linh khí trong trời đất khá khan hiếm. Ngay cả y cũng mới chỉ đến Hóa Thần mà thôi.  

Có cố gắng đột phá thế nào thì giới hạn vẫn nằm ở đó, chi bằng cứ tập trung củng cố nền tảng cho vững chắc.  

Mà giờ đây, đại hội tỷ thí của tông môn đã đến gần—một cột mốc quan trọng trong cốt truyện.  

Nguyên tác viết như sau: Nhân vật chính là đệ tử của một trưởng lão trong tông môn, có thiên phú xuất chúng nên bị ganh ghét. Mà sư tôn phản diện của hắn thì lại chẳng xem trọng hắn mấy, thế nên hắn thường xuyên bị đồng môn bắt nạt. Khi gặp chuyện, phản diện không những không bênh vực hắn mà còn thiên vị kẻ khác. Đỉnh điểm là trong đại hội tông môn, nhân vật chính bị oan là gian lận. Phản diện chỉ khoanh tay đứng nhìn hắn bị xử phạt. Tới đây, nhân vật chính hoàn toàn mất niềm tin vào sư tôn, triệt để thất vọng.  

Tiêu Dục cảm thấy tình tiết này cũng khá dễ thực hiện.  

Trong năm năm qua, Sở Phong không chỉ tu luyện dưới trướng y mà còn học tập nhiều pháp thuật khác cùng các đệ tử tông môn. Trong quá trình này, va chạm là điều không tránh khỏi.  

Mỗi lần có chuyện, Tiêu Dục đều sẽ đích thân lôi hắn về động phủ và... cho ăn đòn một trận ra trò.  

Tích lũy từng chút một, Tiêu Dục tin rằng trong lòng Sở Phong đã chứa đủ oán niệm, chỉ chờ vụ vu oan trong đại hội là bùng nổ.  

Vậy nên, y hoàn toàn không hoảng.  

Tiêu Dục gọi Sở Phong đến, giọng điệu đầy thâm ý: "Sắp đến đại hội tông môn rồi. Ngươi mới Trúc Cơ, đối thủ là các đệ tử Kim Đan, không cần đặt mục tiêu quá cao, cứ phát huy hết sức là được." Dù sao thì có giỏi cỡ nào cũng chẳng có phần thưởng đâu.  

Sở Phong cảm nhận được sự quan tâm ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh nhạt của sư tôn.  

Những năm qua, luôn có một vài đệ tử tìm hắn gây chuyện. Nhưng mỗi lần có kẻ đến mách lẻo, sư tôn luôn xuất hiện kịp thời, hời hợt phán vài câu, sau đó lôi hắn về động phủ rèn luyện cường độ cao.  

Đúng là... vô cùng tận tâm. 

Lâu dần, sức mạnh cơ thể của Sở Phong đã không thua gì những người khác. Cộng thêm kiếm thuật sư tôn truyền dạy, dù phải đối đầu với đệ tử Kim Đan, hắn cũng chẳng hề e sợ.  

Nghe nói khi còn là đệ tử, sư tôn cũng từng dùng tu vi Trúc Cơ để đánh bại vô số đệ tử Kim Đan trong đại hội tông môn, thậm chí còn giành quán quân. Nghĩ đến đây, Sở Phong âm thầm hạ quyết tâm—hắn tuyệt đối không thể làm mất mặt sư tôn.  

-----  

Tiêu Dục không phải kiểu người ngồi chờ cốt truyện tự động diễn ra.  

Trong nguyên tác, Sở Phong chỉ là đệ tử của một trưởng lão bình thường. Còn bây giờ, hắn là đồ đệ duy nhất của đại trưởng lão. Nếu muốn vu oan hắn, kẻ ra tay chắc chắn phải gan to bằng trời.  

Vậy nên, để bảo đảm sự kiện chắc chắn xảy ra, Tiêu Dục đã cẩn thận chọn một người thích hợp trong tông môn.  

Một đệ tử Kim Đan. Tiêu Dục rất quen mặt kẻ này, bởi gã thường xuyên dẫn đầu trong mấy vụ gây chuyện với Sở Phong. Y cũng từng bí mật điều tra, phát hiện gã có thói quen giết chóc khi xuống núi làm nhiệm vụ, thậm chí còn từng cấu kết với ma tộc.  

Nửa đêm, Tiêu Dục cải trang, lặng lẽ đến nơi ở của gã, thả ra một luồng uy áp khoảng chừng Nguyên Anh kỳ.  

Đối mặt với một kẻ thần bí và mạnh mẽ, đệ tử kia run như cầy sấy, thăm dò hỏi: "Tiền bối ghé thăm khuya thế này... có điều gì chỉ giáo?"  

Tiêu Dục cười khùng khục hai tiếng, cố ý làm giọng mình khàn khàn: "Bản tọa có chút hiềm khích với tên Sở Phong kia. Đại hội tông môn sắp tới, ta muốn ngươi đứng ra tố cáo hắn gian lận."  

"Cái này... đệ tử không dám đâu ạ!" Gã đương nhiên ghen ghét Sở Phong, cũng từng gây khó dễ cho hắn. Nhưng lần nào gây chuyện xong, cái vị sư tôn cực kỳ bao che kia cũng sẽ xuất hiện, nói vài câu lấy lệ rồi lôi Sở Phong về trừng phạt. Sau đó... chẳng có sau đó nữa.  

Lần nọ, có một trưởng lão trong tông môn thấy cảnh này không lọt mắt, định đề nghị đưa Sở Phong đến chấp pháp đường xử lý. Kết quả bị đại trưởng lão vặn lại một câu: "Ngươi muốn xử phạt đồ đệ của bản tọa trước mặt bản toạ? Cuối cùng là muốn đánh hắn, hay là muốn đánh vào mặt bản toạ?" 

Từ đó về sau, gã hoàn toàn hiểu ra—vị đại trưởng lão này thực sự cưng chiều đồ đệ đến tận trời.  

Tiêu Dục nhướn mày, không ngờ tên này lại nhát gan đến vậy.  

Y lấy từ nhẫn trữ vật ra mấy món pháp bảo, ánh sáng lấp lánh chói lòa cả gian phòng: "Đừng từ chối vội, làm xong chuyện này, chúng đều là của ngươi."  

Đệ tử kia nuốt nước bọt, nhưng vẫn kiên định lắc đầu: "Xin tiền bối tìm người khác."  

Pháp bảo tuy hấp dẫn thật, nhưng mạng của gã quan trọng hơn nhiều. Lỡ đắc tội đại trưởng lão, e rằng sống không bằng chết.  

Tiêu Dục: "..."  

Móa, hai năm trước thằng này còn dám vô cớ kiếm chuyện với Sở Phong, thậm chí còn chạy tới trước mặt y tố cáo ngược, gan chó đâu rồi? Làm phản diện kiểu gì mà phế thế này?  

Nghĩ ngợi một hồi, Tiêu Dục quyết định chơi lớn—búng tay một cái, dùng Nhiếp Hồn Thuật cấy suy nghĩ "gài bẫy" vào trong đầu của gã. Sau đó y cẩn thận xóa sạch dấu vết của mình, rồi tiện tay giấu mấy món pháp bảo có dính dấu vết ma tộc vào góc phòng gã.  

Vạn sự đã đủ, chỉ chờ gió đông nổi lên. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play