Mười năm đối với phàm nhân thì dài, nhưng đối với tu sĩ, nhất là đám đại năng, thì chẳng khác nào một cái chớp mắt.
Thế nên, lễ bái sư mười năm một lần của Lăng Tiêu Tông vốn chẳng có gì đáng chú ý.
Nhưng năm nay lại khác.
Lý do rất đơn giản: vị đại trưởng lão chưa từng thu đồ đệ, cũng chẳng bao giờ xuất hiện ở đại điển, vậy mà lần này lại đích thân có mặt.
Cả đám đệ tử nhốn nháo, mấy vị khách mời đến dự cũng lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn nghi hoặc. Đám trưởng lão nhìn nhau, trong lòng thấp thoáng có suy đoán, chỉ có chưởng môn—người đã biết tường tận từ trước—vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm.
Thực ra, trước khi chính thức thu nhận, đám trưởng lão đã ngầm chọn sẵn đệ tử ưng ý, ai thu ai gần như đã có kết quả, đại điển chẳng qua chỉ là hình thức.
Thế mà lúc này, Tiêu Dục lại thả một quả bom:
"Đây là Sở Phong, ta muốn thu hắn làm đồ đệ."
Cả hội trường lập tức chết lặng.
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Sở Phong đang đứng giữa đám đệ tử. Hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, để mặc họ săm soi từ đầu đến chân. Sau đó, tất cả lại quay sang chưởng môn.
Chưởng môn cạn lời: Vị tổ tông này chưa cho phép, ai dám hó hé trước?
Tiêu Dục đạt được hiệu quả như mong muốn, quét mắt một vòng rồi nhàn nhã hỏi:
"Sao? Ai có ý kiến?"
Mí mắt hơi nheo, nhìn phát là biết ngay kiểu "đứa nào hó hé một câu là chém chết tươi".
Chưởng môn vội vàng hắng giọng: "Chúc mừng đại trưởng lão thu được cao đồ." Hắn ta có tính là "cao đồ" hay không thì tính sau, cứ chúc trước đã.
Những người khác cũng hoàn hồn, đồng loạt phụ họa.
Tiêu Dục thất vọng.
Vậy mà chẳng có ai dám phản đối, y còn định đợi có kẻ lên tiếng để đánh mặt một trận cho vui.
Cuộc sống thật nhàm chán. Y thở dài.
Thế là Tiêu Dục dắt Sở Phong rời đi, mãi sau, cả hội trường mới bắt đầu xì xào bàn tán.
-----
【Nhiệm vụ chính tuyến 2: Thu nhận nhân vật chính làm đồ đệ. (Đã hoàn thành)】
【Nhiệm vụ chính tuyến 3: Vượt qua nội dung Đại tỷ thí của tông môn. (Chưa hoàn thành)】
Tiêu Dục đóng bảng hệ thống lại.
Đại hội tỷ thí của tông môn diễn ra sau năm năm nữa, nhưng trước mắt y có việc quan trọng hơn.
Thu đồ đệ xong thì phải cấp cho hắn một cái động phủ.
Theo lý, đệ tử bình thường sẽ không có phúc hưởng thụ thứ này. Nhưng Sở Phong là đồ đệ duy nhất của đại trưởng lão, ai trong tông môn cũng ngầm hiểu hắn có đặc quyền. Dù bề ngoài, hắn cùng đám đệ tử mới vào là đồng môn, nhưng có Tiêu Dục—một đại sát thần—chống lưng, ai dám coi hắn như đệ tử bình thường? Vì thế, chẳng ai dám hó hé.
Mà Tiêu Dục cũng không thấy có gì sai. Bởi vì, hồi y còn ở Trúc Cơ kỳ, y cũng từng có động phủ riêng—có điều là do y đi chém mấy sư huynh Kim Đan rồi cướp về.
Nửa ngày sau, Sở Phong nhìn thấy chỗ ở mới của mình.
Tiêu Dục liếc mắt sang hắn, tò mò xem phản ứng ra sao. Động phủ này là y tỉ mỉ chuẩn bị—một phần trong kế hoạch áp bức nhân vật chính.
Bên trong chẳng có lấy một món trang trí thừa thãi, chỉ có vài tiện nghi cơ bản cùng một cái giường đá trơ trọi.
—Nhìn đi, ngay cả ngủ cũng không cho ngủ ngon, quá đáng hết sức, đúng là ngược đãi mà.
Nếu có ai dám không để y ngủ ngon, y đảm bảo người đó sẽ ngủ luôn, không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Thế nhưng, Sở Phong chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt. Hắn bình tĩnh cúi người hành lễ: "Đa tạ sư tôn, đồ nhi đi tu luyện đây."
Tiêu Dục âm thầm gật đầu. Không để lộ vui buồn, cứ giấu mọi bất mãn trong lòng—rất tốt.
Sau khi Tiêu Dục đi, Sở Phong mới bắt đầu quan sát kỹ động phủ.
Chỉ riêng việc Trúc Cơ kỳ mà đã có động phủ riêng cũng khiến hắn bất ngờ, huống chi nơi này lại vô cùng hợp ý hắn. Không trang trí rườm rà, không vật dụng thừa thãi, chẳng có gì làm xao nhãng—hoàn hảo để tu luyện. Trên tường và sàn nhà khắc đầy trận pháp, linh khí nơi này dồi dào đến mức chỉ cần đứng đây cũng có thể cảm nhận được.
Mà khiến hắn vui nhất lại là cái giường đá kia. Chỉ vừa chạm tay vào, hắn đã cảm nhận được hơi lạnh và sát khí sắc bén—rõ ràng được đẽo nguyên khối từ quặng Huyền Thiết của cực bắc. Đối với kẻ có Kim linh căn như hắn, đây chính là bảo vật.
Chỉ là... cách sư tôn hơi xa.
Sở Phong ngồi xếp bằng trên giường, chuẩn bị nhập định, nhưng lại thấy có chút không quen.
-----
Sáng hôm sau, Sở Phong đi bái kiến sư tôn.
Sau khi chính thức bái sư, Tiêu Dục truyền cho hắn công pháp cùng một bộ kiếm quyết. Một ngày của Sở Phong được sắp xếp kín mít, nào là tọa công, luyện kiếm, rồi học các loại pháp thuật, trận pháp, phù chú...
Bái kiến xong, hắn chuẩn bị trở về tiếp tục tu luyện.
"Đồ nhi cáo lui."
Tiêu Dục không nói gì.
"Sư tôn?"
Sở Phong ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt y rơi trên người mình. Có gì đó sai sao? Hắn hơi mất tự nhiên, khẽ kéo kéo tà áo. Đây là đồng phục của đệ tử Lăng Tiêu Tông, do tông môn phát sau lễ bái sư.
Tiêu Dục thần bí buông một câu: "Không có gì, lui đi."
Sở Phong chẳng hiểu ra sao, nhưng vẫn rời đi.
Tiêu Dục thì đứng dậy, xuống núi.
-----
Tối đó, khi Sở Phong gặp phải vấn đề trong tu luyện, hắn liền đến động phủ của sư tôn để thỉnh giáo.
Nhưng Tiêu Dục không trả lời câu hỏi của hắn, mà quẳng cho hắn một cái bọc vải.
Mở ra xem thử, bên trong là hai bộ quần áo mới tinh. Linh khí ẩn hiện, rõ ràng phòng ngự cực cao, mạnh hơn hẳn so với đồng phục đệ tử mà hắn đang mặc.
Sở Phong nâng áo lên, cung kính nói: "Tạ ơn sư tôn ban thưởng." Rồi định cất đi.
Không ngờ Tiêu Dục lạnh nhạt phán một câu: "Mặc vào."
"..."
Sở Phong do dự một chút, nhưng vẫn nghe lời, đi vào điện bên thay áo.
Khi hắn bước ra, Tiêu Dục rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng.
Đồng phục của đệ tử Lằn Tiêu Tông xấu muốn chết, nhìn là thấy mất mặt y.
Mà giờ đây, thiếu niên vốn đã tuấn mỹ đổi sang quần áo mà y đích thân chọn, càng toát ra vẻ xuất trần thoát tục.
Đấy, thế này mới giống nhân vật chính chứ!