Chân Minh Châu cảm thấy lần này thật sự làm khó cô quá. Không có chút kiến thức y học nào, vậy mà lại rơi vào tình huống cực kỳ nan giải.

Không ai hỗ trợ, cô chỉ có thể cố gắng lục lọi trong trí nhớ những gì giáo sư Vu từng chỉ dạy, sau đó xử lý một cách sơ sài nhất. Cô chỉ có thể nẹp cố định lại cái chân bị gãy, còn những thứ phức tạp hơn thì hoàn toàn bó tay. Chỉ một việc đơn giản như vậy mà toàn thân cô đã đầm đìa mồ hôi.

Thở ra một hơi thật dài, Chân Minh Châu nói:

"Anh đúng là biết làm khó người ta thật đấy."

Nguyên Tuấn dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn cố gượng đứng lên, định quỳ xuống cảm tạ:

"Đa tạ tiên cô đã cứu giúp."

Nam tử quỳ gối là chuyện cực kỳ hiếm hoi, nhưng đối với ân nhân cứu mạng, có quỳ xuống cũng đáng.

Thế nhưng Chân Minh Châu lập tức cản lại, tức giận đến mức muốn ói máu:

"Anh thành thật ngồi yên đi! Tôi chỉ xử lý đơn giản thôi, nếu vì anh cử động mà sau này thành tàn phế thì biết trách ai đây?"

Cô lại nói thêm:

"Chỉ cần nói lời cảm ơn là được rồi, đừng quỳ, tôi nhận không nổi."

Trước đó, Chân Minh Châu từng gặp qua hai người xuyên không từ cổ đại, là Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu, vì đói lâu ngày nên đều gầy đến mức da bọc xương, chỉ có thể cho ăn những món thanh đạm. Nhưng người trước mặt cô hiện giờ thì không như vậy.

Người này rõ ràng không phải vì đói mà gầy, mà là vì bị thương nặng, cho nên xử lý càng phiền phức hơn.

Chân Minh Châu liếc nhìn Nguyên Tuấn, rồi nói:

"Anh mất máu nhiều lắm, lát nữa tôi sẽ nấu canh gan heo cho anh ăn bù."

Nguyên Tuấn lập tức đáp lời, giọng chân thành:

"Cảm ơn tiên cô."

Chân Minh Châu trong lòng âm thầm cảm thấy người này chắc chắn thân phận không đơn giản, địa vị cũng chẳng thấp, vậy mà con mắt lại quá kém, suốt ngày cứ gọi cô là "tiên cô".

Rõ ràng cô không thích kiểu xưng hô này, vậy mà hắn cứ lặp đi lặp lại mãi.

Nhưng nghĩ lại, ngày mai hắn sẽ rời đi rồi, cô cũng không muốn chấp nhặt thêm làm gì.

Chân Minh Châu xoay người đi về phía nhà bếp, đi được nửa đường lại quay đầu dặn dò:

"Anh ngồi yên đấy, đừng động đậy."

Nguyên Tuấn ngoan ngoãn gật đầu:

"Được."

Hắn dõi theo bóng dáng Chân Minh Châu khuất sau cánh cửa nhà bếp. Một bên nhà bếp có cửa sổ lớn thông ra phòng khách, từ chỗ hắn ngồi có thể thấy rõ cô đang cúi đầu cắt gì đó, dáng vẻ chuyên chú lại dịu dàng.

Chỉ là qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, Nguyên Tuấn biết rất rõ, tính cách cô vốn chẳng phải kiểu ôn nhu dịu dàng như bề ngoài kia.

Cũng không hiểu vì sao một người như vậy lại chọn con đường tu đạo.

Dù vậy, chuyện này cũng không liên quan gì đến hắn. Điều hắn thực sự tò mò là tại sao bản thân lại được đưa đến một nơi thần kỳ thế này.

Dù nghe lời không cử động, nhưng ánh mắt hắn vẫn không ngừng quan sát xung quanh.

Ở đây, đâu đâu cũng có thể thấy những mảng pha lê quý giá, những "ngọn nến" rực sáng, và vô số vật dụng hắn chưa từng thấy bao giờ.

Mặc dù không biết rõ chúng là gì, nhưng hắn lại có thể cảm nhận được giá trị vô cùng của chúng — chỉ cần cầm lấy một món bất kỳ thôi, chắc chắn cũng là báu vật mà người đời tranh nhau cướp đoạt.

Thậm chí vào lúc này, Nguyên Tuấn còn thầm cảm tạ các hoàng huynh của mình.

Nếu không nhờ có người mưu hại ám sát hắn, thì làm sao hắn có thể may mắn đến được nơi kỳ diệu này, lại còn được gặp "tiên cô"?

Nơi này không chỉ kỳ diệu mà tiên cô cũng vô cùng xinh đẹp.

Nguyên Tuấn nghiêng đầu liếc nhìn Chân Minh Châu. Lúc này, cô vừa lau sạch tay, cũng xoay người nhìn về phía người đàn ông bị thương. Chân Minh Châu kéo một chiếc ghế qua, ngồi xuống đối diện với dáng vẻ như chuẩn bị tra hỏi, rồi cất giọng:

"Chúng ta trò chuyện một lát đi. Tôi muốn biết anh là ai, đến từ đâu?"

Nguyên Tuấn kéo kéo áo khoác trên người, đáp:

"Tôi tên A Cửu, đến từ kinh thành. Lần này đi buôn bán chẳng may gặp cướp, may mắn được tiên cô cứu giúp."

Dù đã được Chân Minh Châu ra tay cứu, nhưng giờ đây, hắn cũng không thể đem sự thật toàn bộ nói ra.

Chân Minh Châu nhướng mày, vẻ mặt khó đoán, chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng. Cô đánh giá Nguyên Tuấn từ trên xuống dưới rồi tiếp tục hỏi:

"Bây giờ đang là triều đại nào?"

Nguyên Tuấn ngớ ra, ngơ ngác nhìn Chân Minh Châu, lắp bắp hỏi lại:

"Cô... cô không biết sao?"

Chân Minh Châu điềm nhiên trả lời:

"Tôi ẩn cư nơi núi rừng, không biết chuyện bên ngoài cũng đâu có gì lạ? Anh cứ tiếp tục đi."

Nguyên Tuấn trầm ngâm một chút rồi đáp:

"Hiện tại là Túc triều, năm Vĩnh Vượng thứ năm."

Chân Minh Châu thầm nghĩ: Đúng là cùng thời với Lý Quế Hoa và Tiểu Thạch Đầu.

Cô cười như có như không, giễu nhẹ:

"Tôi đoán việc làm ăn của anh chắc chắn chẳng suôn sẻ gì đâu."

Nguyên Tuấn ngẩn người, không hiểu sao tiên cô lại đột nhiên nhắc đến chuyện đó. Dù sao cũng là bịa chuyện nên hắn chỉ có thể gượng cười.

Chân Minh Châu thong thả nói tiếp:

"Khắp nơi ở đây đều hạn hán, dân chúng đói khổ, vậy mà anh còn tới buôn bán? Anh định bán cho ai?"

Nguyên Tuấn: "..."

Chân Minh Châu liếc mắt nhìn Nguyên Tuấn, trong lòng thầm đánh giá: Người này bề ngoài có vẻ ngây ngô, nhưng lời nói lại chẳng thành thật chút nào.

Cũng may chỉ cần chịu đựng một ngày thôi, mai là có thể đuổi hắn đi.

Thẩm Nham đã từng nhắc, nếu người xuyên tới là người trưởng thành, tuyệt đối không thể giữ lại, quá mức nguy hiểm.

Chân Minh Châu âm thầm nhủ thầm: "Ngày mai để hắn rời đi. Mình mở homestay, vậy mà mãi chẳng đón nổi một vị khách bình thường."

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy lòng đầy phiền muộn. Chắc lúc trước đầu óc cô bị úng nước nên mới bỏ ra ba trăm vạn để tu sửa homestay. Nếu biết trước sẽ chẳng có khách, thà để tiền đó làm việc khác còn hơn!

Tên A Cửu này không trả tiền trọ thì sao tính là khách? Không những không thu được đồng nào, còn phải hao tổn mất một phần gan heo quý giá!

Chân Minh Châu lặng lẽ thở dài, đang định đi kiểm tra gan heo đã hầm xong chưa, thì nghe Nguyên Tuấn cất tiếng:

"Tôi có tiền."

Chân Minh Châu ngẩn ra:

"Hả?"

Nguyên Tuấn rất chân thành nói:

"Nếu tôi có tiền, có thể lưu lại thêm vài ngày không? Tôi muốn ở lại."

Nếu đã là khách trọ thì chắc sẽ được phép lưu lại, phải không?

Nguyên Tuấn lập tức lấy ra một túi tiền nhỏ, đưa tới trước mặt Chân Minh Châu:

"Tôi có hạt dưa vàng."

Chân Minh Châu sững sờ:

"Cái gì cơ?"

Sợ bị đuổi đi, Nguyên Tuấn vội vã bổ sung:

"Tôi có tiền trọ mà! Hạt dưa vàng, có thể dùng không?"

Không biết tiên cô có yêu thích vàng bạc châu báu hay không, nếu không hắn vẫn còn trâm ngọc có thể đổi...

Chân Minh Châu lập tức gật đầu:

"Được!"

Nguyên Tuấn: "..."

Thì ra tiên cô thật sự thích vàng bạc.

Nguyên Tuấn chưa từng nghĩ rằng việc để hạt dưa vàng trong túi tiền để thưởng cho hạ nhân lại có tác dụng vào lúc này. Hắn thật sự cảm ơn thói quen mang theo tiền mỗi khi ra khỏi nhà của mình. Quả thật lời tổ tiên không sai: Ra khỏi cửa mà không mang theo tiền, chết cũng không đáng tiếc.

Nguyên Tuấn đưa túi hạt dưa vàng cho Chân Minh Châu, ánh mắt mong đợi hỏi: "Tiên cô, số này có đủ để tôi ở vài ngày không? Nếu không đủ thì tôi còn trâm cài."

Chân Minh Châu: "???"

Một túi hạt dưa vàng có khoảng ba mươi đến bốn mươi hạt. Nếu tính chính xác, hiện nay giá vàng khoảng 380 tệ. Một hạt dưa vàng không chỉ nặng một gram, ước chừng là hai đến ba gram.

Chân Minh Châu tính toán nhanh giá phòng và ba bữa ăn, rồi nói: "Nếu anh không ăn cơm thì một hạt dưa vàng có thể ở được bảy ngày, còn nếu ăn cơm thì bốn ngày." Cô thành thật nói: "Với tình trạng thương tích của anh, anh cần điều kiện tốt hơn một chút, tôi thu như vậy cũng không phải là quá nhiều."

Nguyên Tuấn suy nghĩ xem có thể đưa thứ gì, nhưng hiện tại hắn chỉ còn lại lệnh bài hoàng tử. Đang phân vân có nên đưa cho tiên cô lệnh bài hoàng tử không, thì đột nhiên nghe thấy tiếng cô nói.

"Vậy bây giờ sao?"

Nguyên Tuấn ngây ra nhìn Chân Minh Châu.

Chân Minh Châu: "Anh không thể ở sao?"

Nguyên Tuấn: "Tôi ở." Không ở thì đúng là ngốc.

Chân Minh Châu nhắc lại: "Anh có thể ở, nhưng không được đi lung tung."

Nguyên Tuấn gật đầu đồng ý.

Chân Minh Châu: "Vậy giờ anh đưa tiền thuê phòng đi."

Nguyên Tuấn lại gật đầu: "Tất cả đều cho cô."

Chân Minh Châu: "..." Cô nhìn người đàn ông này, biết hắn đến đây buôn bán là giả, nhưng rõ ràng xuất thân phú quý, tuy không mấy tinh tế nhưng lại khá ngây ngô, hơn nữa chẳng mấy quan tâm đến tiền bạc. Những người như vậy đa phần lớn lên trong gia đình giàu có.

Chân Minh Châu: "Tôi chỉ lấy một hạt thôi, anh thấy tôi tham tiền đến mức ấy sao?"

Cô tham tiền, nhưng cũng có nguyên tắc riêng.

Nguyên Tuấn: "Cảm ơn tiên cô."

Chân Minh Châu: "..." Thôi đi, người này muốn gọi thế nào thì gọi, may mà cô không phải họ Hà.

Hà Tiên Cô: Một nhân vật trong Bát Tiên.

Chân Minh Châu không nhịn được hỏi: "Anh bao nhiêu tuổi rồi?"

Nguyên Tuấn nghiêm túc đáp: "Mười tám."

Chân Minh Châu ồ lên một tiếng dài. Quả nhiên tuổi còn nhỏ, thầm nghĩ không lạ gì ánh mắt hắn lại kém đến thế.

Cô nhún vai, nói: "Để tôi đi kiểm tra canh gan heo của anh đã chín chưa."

"Tiên cô." Nguyên Tuấn gọi cô.

Chân Minh Châu: "Có chuyện gì?"

Nguyên Tuấn ôm quyền hai tay, cung kính nói: "Cảm ơn tiên cô đã cứu giúp."

Chân Minh Châu: "Không cần cảm ơn, tôi có thu tiền của anh." Nói xong, cô liền quay người đi.

Nguyên Tuấn nhìn trong túi còn rất nhiều hạt dưa vàng, lại nghĩ đến hành động của tiên cô, thầm nghĩ: Tiên cô không phải người thích vàng bạc. Luật nhân quả luôn tồn tại. Tiên cô cứu hắn, nên hắn nợ cô một ân tình. Nhưng giờ tiên cô đã nhận tiền, mối quan hệ nhân quả này cũng coi như đã kết thúc. Vì đưa tiền chính là cách trả nợ cho tiên cô.

Có vẻ như tiên cô không phải lo nghĩ về chuyện ăn uống hay quần áo, những thứ bình thường như vàng bạc cũng không khiến cô bận tâm. Nếu cô muốn lấy vàng, cũng không phải vì yêu thích mà đơn giản chỉ vì muốn giúp hắn thoát khỏi sự ràng buộc của quan hệ nhân quả này. Đúng vậy, chắc chắn là như thế. Tiên cô thật sự là người tốt.

Nguyên Tuấn suy nghĩ rất nhiều, trong khi đó, Chân Minh Châu lại chẳng biết gì. Nếu cô biết những gì Nguyên Tuấn đang nghĩ, cô chắc chắn sẽ bảo: "Anh suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, anh định viết kịch bản sao?"

Vì không biết gì nên tâm trạng của Chân Minh Châu vẫn rất vui vẻ, cô không ngừng ngâm nga một giai điệu. Dù từ khi mở cửa tiệm đến nay cô đã kiếm được khá nhiều tiền, nhưng đó chủ yếu là tiền của gia đình, vậy nên cô cũng không cảm thấy quá phấn khích.

Người khách trước mặt dù không thật đáng tin nhưng vẫn là một vị khách xa lạ, vậy nên Chân Minh Châu vẫn giữ được sự vui vẻ. Hơn nữa, những món đồ cô thu được có thể giao cho nhóm của giáo sư Vu, coi như là đóng góp cho tổ chức.

Chân Minh Châu tự nhủ: "Mình đúng là người tốt thật."

Cô tắt bếp và múc canh gan heo ra, quyết định sẽ đối xử tốt với người tên A Cửu này, hy vọng có thể thu thập thêm thông tin. Dù những thông tin này có thể không quá hữu ích, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thế giới bên ngoài.

Chân Minh Châu bưng canh gan heo ra và nói: "Tiểu A Cửu, uống canh đi."

Nguyên Tuấn: "..." Sau đó anh khẽ nói: "Giọng cô ấy nghe giống như đang nói: Đại Lang, uống canh đi."

Chân Minh Châu bước chân dừng lại đột ngột, cô nhìn Nguyên Tuấn và từ từ nói: "Đại Lang?"

Nguyên Tuấn gật đầu: "Võ Đại Lang, cô chưa từng nghe qua câu chuyện này sao?"

Chân Minh Châu: "Tôi có nghe qua. Nhưng còn anh, sao lại biết chuyện này?"

Nguyên Tuấn càng ngạc nhiên hơn: "Ai mà không biết câu chuyện này?"

Chân Minh Châu: "???"

Nguyên Tuấn: "Ai cũng biết rằng Văn đế khai quốc hồi trẻ đã mở thư cục viết thoại bản để làm giàu, rồi mới tranh giành thiên hạ."

Chân Minh Châu: "..."

Cái gì cơ? Một đoàn người xuyên qua? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play