Đối với Thế tử phi, Tô Chỉ Anh cần chính là cho hi vọng, hi vọng rõ ràng. Cái này không giống với Thế tử, bản thân Thế tử phi là bệnh nhân, nếu như bệnh nhân cảm thấy không có hi vọng, ảnh hưởng đối với bệnh tình là vô cùng lớn, có lẽ lúc đầu có thể cứu, nhưng bệnh nhân chính mình từ bỏ, ngược lại không cứu được.
Nhưng trái lại, bệnh nhân không từ bỏ hy vọng, một mực kiên trì, nhiều bệnh nghiêm trọng cho dù là bệnh không trị được, đều có khả năng chữa trị.
Bệnh nhân lạc quan, chắc chắn là vô cùng trọng yếu.
Vào nhà thấy Thế tử phi đã đứng dậy, dựa vào gối lớn, búi tóc hơi lỏng lẻo, sắc mặt vẫn là vàng như nến, tinh thần vẫn không đủ.
Tô Chỉ Anh tiến lên ngồi trên ghế gấm bên giường, cười nói: "Thế tử phi, hôm nay cảm giác như thế nào?"
Thế tử phi cũng cười gật đầu: "Tốt hơn một chút." Nàng có thể cũng là quen rồi, người nhà nếu hỏi nàng, nàng đều là trả lời như vậy, rất thuận miệng.
Tô Chỉ Anh cười nói: "đơn thuốc ta kê cho Thế tử phi còn chưa dùng qua đâu, hôm nay mới bắt đầu chuẩn bị, ngươi đã cảm thấy khá hơn nhiều rồi?"
Thế tử phi sửng sốt một chút, mới bật cười.
Bầu không khí nhẹ nhõm hơn một chút, mà Tô Chỉ Anh chính là vì để cho bầu không khí thoải mái hơn một chút, nàng mới dễ nói tiếp.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT