Quốc Công phu nhân có chút không tình nguyện, sắc mặt hơi không tốt lắm nhưng muốn giữ chút mặt mũi cho lão thái thái, chỉ có thể đáp ứng.
Tô Chỉ Anh cũng không ngờ lão thái thái lại gấp gáp như vậy, biểu hiện rõ ràng như vậy. Nàng cũng lúng túng, bởi vì vẫn luôn đứng ở phía sau, tận mắt nhìn thấy trong mắt Thế tử lóe lên một tia chán ghét.
Không sai, chính là chán ghét.
Tô Chỉ Anh xấu hổ đỏ bừng mặt, mà lão thái thái hoàn toàn không để ý, cười đưa tay vỗ vỗ trên vai nàng, còn ra vẻ tri kỷ dặn dò một câu: "Nói với Thế tử phi tỷ tỷ của ngươi về đồ chơi Tô Châu, để nàng vui vẻ." Đi ra ngoài.
Tô Chỉ Anh liền hiểu, lão thái thái đây là không quan tâm đến ý của mình, nhất định phải thúc đẩy chuyện này.
Quốc Công phu nhân lại nhìn Tô Chỉ Anh một cái, dĩ nhiên cũng nhìn thấy sự xấu hổ của nàng, ánh mắt lóe lên, cũng đi ra ngoài.
Thế tử đỡ Thế tử phi về bên giường ngồi xuống, Thế tử phi lăn qua lăn lại như thế, đã ho khan lên, trong tiếng ho khan mang theo khàn khàn, hiển nhiên là thường xuyên ho khan.
Thế tử đưa tay muốn cởi áo khoác ngoài của nàng, Thế tử phi có lẽ là bởi vì trong phòng có người, còn ngại ngùng, nhẹ giọng ngăn cản, một tay nắm lấy tay Thế tử, một tay cầm khăn tay che miệng ho khan, cố gắng nén giọng không để quá lớn.
Thế tử đưa lưng về phía Tô Chỉ Anh, cũng không biết có nói chuyện hay không, rất kiên trì cởi áo khoác ngoài bằng bông của Thế tử phi, duỗi tay nâng hai chân lên nàng ấy đặt lên giường, đắp chăn, thậm chí còn muốn để nàng ấy nằm xuống.
Thế tử phi không muốn nên đẩy đẩy hắn, vừa ho khan vừa thấp giọng nói: "Ta cũng rất buồn bực... Nói một chút chuyện mới mẻ bên ngoài, ta thích nghe..."
Cuối cùng không nằm xuống.
Thật ra nằm hay không nằm, Tô Chỉ Anh đã vô cùng xấu hổ.
Thế tử đắp chăn cho Thế tử phi, thuận thế ngồi ở bên giường, xem ra không muốn đi. Thế tử phi quay đầu nhìn thoáng qua Tô Chỉ Anh đứng ở bên này, dĩ nhiên cũng nhìn thấy sự xấu hổ của nàng, liền đẩy Thế tử, nhẹ giọng nói: "Ta muốn... Ta muốn đọc sách một lát, ngươi giúp ta đi thư phòng tìm hai quyển sách tới đây."
Thế tử còn không muốn đi, nói: "Nàng muốn xem sách gì? Gọi nha hoàn đi lấy là được rồi.
"Chàng đi tìm cho ta... Ta cũng không biết sách gì, tìm lung tung hai quyển thú vị đj." Thế tử phi tiếp tục đẩy hắn, động tác như vậy đã khiến nàng có chút kiệt lực, thở rất rõ ràng, sắc mặt vốn không có chút huyết sắc nào, bây giờ càng thêm xám trắng. Hơn nữa quanh năm dưỡng bệnh, sáp vàng như nến.
Thế tử có chút bất đắc dĩ, đương nhiên cũng biết, Thế tử phi không hy vọng khách nhân bên này tiếp tục lúng túng, chỉ có thể dịu dàng đáp ứng đứng lên, đứng lên quay đầu nhìn Tô Chỉ Anh một cái, nói với Thế tử phi giọng không lớn không nhỏ: "Nàng nói chuyện một chút rồi nghỉ ngơi đi, thân thể của nàng không nên mệt mỏi."
Rõ ràng lời này là nói cho Tô Chỉ Anh nghe, bảo nàng thức thời một chút, nói hai câu cứu vãn chút mặt mũi liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Thế tử phi ngửa đầu cười nhìn hắn, gật đầu đáp ứng.
Thế tử cúi đầu nhìn nàng, thở dài, đưa tay tựa hồ còn muốn sờ sờ mặt nàng nhưng trong phòng có người ngoài, đưa tay một nửa lại rụt về.
Lại thở dài, lúc này mới đi ra ngoài.
Thế tử phi lúc này mới cười vẫy tay với Tô Chỉ Anh: "Tô cô nương mời tới ngồi... thất lễ không có ý tứ."
Tuy Tô Chỉ Anh rất xấu hổ nhưng nhìn lại cử động nói chuyện của vợ chồng Thế tử và Thế tử phi, trong lòng cũng sáng như gương. Thế tử đi ra ngoài, nàng cũng thoải mái hơn một chút, thật sự đi qua ngồi trên ghế đẩu trước giường Thế tử phi.
Nha hoàn bên cạnh âm thầm liếc mắt nhìn nàng một cái.