Mặt khác, đám học sinh trong trường cũng biết rõ Tần Lục là ai, liền có người theo hướng ẩn danh, in hình ảnh ra rồi dán lên khắp nơi, rất nhanh đã lan truyền khắp toàn trường.

Đừng nói các nữ sinh tức giận cỡ nào, ngay cả nhiều nam sinh cũng xem thường hành vi chụp lén đó phải đê tiện tới mức nào mới có thể làm ra chuyện như vậy chứ?

Trong khi Tần Lục vẫn đang chơi game, Ngô Thủy và Vương Túc đã sớm nhận ra không khí trong lớp có gì đó không đúng. Cả hai đưa mắt nhìn về phía Tiểu Mập Mạp đang cúi đầu chăm chú vào điện thoại, rốt cuộc bọn họ đang làm gì vậy?

Hai “sát thần” một trái một phải áp sát, Quý Hướng Dương mồ hôi túa ra sau gáy, lắp bắp khai hết mọi chuyện.

Vương Túc, người vừa được Tần Lục giúp đỡ khi nãy, còn tức giận hơn ai hết. Tần Lục vẫn luôn ở cùng bọn họ, sao có thể làm ra loại chuyện này được?

Vốn đã có khúc mắc từ trước, Ngô Thủy cười lạnh liên tục. Tình huống này chẳng giống hệt một kịch bản quen thuộc sao? Bởi vì bọn họ không phải học sinh ngoan, nên tất cả chuyện xấu đều dễ dàng đổ lên đầu họ?

Hồi cấp hai, Ngô Thủy học không giỏi, thầy cô vốn đã chẳng thích cậu. Một lần lớp trưởng bị phát hiện trộm nội y nữ sinh mang theo để dự phòng cho tiết thể dục, lại vu oan cho Ngô Thủy. Giáo viên chủ nhiệm chẳng cần phân trần, lập tức tin lời lớp trưởng học giỏi, gán cho cậu tội danh đó.

Cậu bị mời phụ huynh, bị ghi tội, kéo cờ đọc tên trước toàn trường để bị phê bình.

Thầy giáo khi đó nói: “Em khiến thầy quá thất vọng.”

Ánh mắt của mọi người xung quanh với cậu thay đổi hoàn toàn châm biếm, ghét bỏ, khinh thường. Ngay cả cha mẹ cũng bắt đầu thất vọng và dần xa cách cậu. Cậu không làm chuyện đó, nhưng lại bị dằn vặt suốt hai năm. Trong khi kẻ thực sự sai lại được giáo viên che chở, còn mang ánh mắt kiêu ngạo mỉa mai nhìn cậu.

Không ai chịu nghe cậu giải thích, chỉ vì cậu không phải là học sinh ngoan.

Nếu như đã vậy, chi bằng biến tiếng xấu thành thật. Không làm chuyện xấu thì sao có thể khiến người ta thất vọng thêm?

Lên cấp ba, Tần Lục lại khiến những giáo viên mà cậu ghét nhất phải khom lưng lấy lòng. Bởi vậy, cậu nghe theo lời Tần Lục. Tần Tứ Sơn là thương nhân nổi danh cả nước, giáo viên chẳng làm gì được Tần Lục. Nhưng nếu lần này chuyện không xử lý ổn thỏa, danh tiếng của Tần Lục sẽ mãi mãi mang theo vết nhơ.

Lời đồn là không thể ngăn cản. Giống như chuyện năm đó của cậu, người ta chẳng cần chứng cứ cũng có thể buộc tội, trong khi bản thân lại chẳng có cách nào phản bác.

Năm đó cậu không biết cách nào để cứu lấy chính mình, hiện tại cũng không biết nên giúp Tần Lục ra sao.

Thế đạo này, vì sao lại bất công đến vậy?

Chỉ cần khoác lên lớp áo "chính nghĩa", đứng trên góc nhìn của số đông mà lên tiếng, bất cứ ai cũng có thể thoải mái buông lời mắng nhiếc, sỉ nhục người khác như thể đó là điều hiển nhiên.

Chân tướng là gì, họ thật sự quan tâm sao?

Ai cũng có thể đứng trên cái gọi là đạo đức cao cả để chỉ trích người khác, hành xử theo quyền tự do ngôn luận, mà người khác lại không có quyền phản kháng.

Chuông tan học vang lên, như thể một hồi còi chấm dứt chiến tranh.

Lớp học trở nên vô cùng náo nhiệt. Nhưng đến lúc thực sự phải đối mặt với Tần Lục, thì lại chẳng ai dám đứng ra đầu tiên.

Chỉ có Liễu Sam Sam là ngoại lệ, cô gái dũng cảm bước tới, mắt đỏ hoe, hai tay chống lên bàn Tần Lục, trừng mắt nhìn cậu.

Một người to lớn đứng chắn ngay trước mặt, Tần Lục không thể nào không phát hiện ra. Cậu cau mày ngẩng đầu: “Có chuyện gì?”

Trên màn hình, nhân vật mặc đồ lao động rơi xuống từ không trung, lại một màn chơi thất bại nữa.

“Người chụp lén tôi, là cậu sao?” Liễu Sam Sam hỏi thẳng, nhưng cũng không có vẻ đang muốn chất vấn gay gắt.

Cô chỉ muốn nghe từ miệng Tần Lục lời thừa nhận hoặc phủ nhận.

Tần Lục nhíu mày, vẻ mặt như thể không hiểu gì.

“Tôi chụp lén cậu làm gì? Tôi đâu có thích cậu.” Cậu đáp.

Liễu Sam Sam lập tức đỏ mặt: “Ai hỏi cậu có thích hay không?” Cô đưa điện thoại cho cậu xem, là giao diện diễn đàn học sinh, bên trong đã có không ít ảnh chụp lén nữ sinh được đăng lên liên tục. Tần Lục chỉ nhìn một cái là hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra.

Cậu nhíu mày, hơi quay mặt đi như thể thấy phiền, một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Ý cậu là gì? Cảm thấy là tôi làm?”

Liễu Sam Sam mím môi, ánh mắt nhìn chằm chằm không rời: “Chỉ là có chút nghi ngờ.”

Tần Lục lập tức lạnh mặt. Cậu đưa mắt nhìn quanh lớp, phát hiện tan học rồi mà chẳng ai rời đi, tất cả đều đang nhìn hai người họ, ánh mắt tràn ngập nghi ngờ—hoặc đúng hơn là đã chắc chắn.

“Tại sao? Chỉ vì câu nói giữa trưa của tôi?”

Liễu Sam Sam không trả lời, nhưng ánh mắt lại như ngầm thừa nhận.

“Bạn nhỏ à, đây không phải là trò chơi đóng giả gia đình đâu.” Vượt ngoài dự đoán của mọi người, Tần Lục không hề nổi giận hay vội vàng thanh minh, ngược lại rất bình tĩnh. “Gặp phải chuyện thế này, dùng cảm tính để suy đoán rồi đi tìm người làm chuyện xấu đó là hành vi trẻ con.”

“Mọi chuyện đều phải có bằng chứng. Chỉ vì một câu nói của tôi, các cậu cho rằng đủ để định tội à?”

Vương Kha nhịn không được lên tiếng: “Chẳng lẽ không có bằng chứng thì không phạm pháp sao?”

“Dĩ nhiên là không.” Tần Lục liếc nhìn cô như thể đang nhìn người ngốc. “Chỉ cần làm chuyện gì, thì sớm muộn cũng sẽ để lại dấu vết.”

Trong đám người, có ai đó khẽ giật mình, rồi nhanh chóng cưỡng ép bản thân thả lỏng lại.

“Nhưng chúng ta biết tìm manh mối từ đâu?” Vương Kha lại hỏi.

Tần Lục nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu: “Tại sao phải tự mình tìm?”

Liễu Sam Sam sững người.

Nam sinh trước mặt thần sắc bình thản, tư duy rõ ràng: “Gặp chuyện không cần lúc nào cũng nghĩ phải tự mình giải quyết. Đây là xã hội pháp trị, nếu vượt quá khả năng cá nhân, thì báo cảnh sát là được.”

Nói là làm, cậu lập tức rút điện thoại ra, định gọi báo cảnh sát.

“Không thể báo cảnh sát được!”

Một tiếng hét mang theo hoảng loạn vang lên từ trong đám đông, khiến mọi người đồng loạt quay đầu lại. Người hét lên đó lại là Tống Thanh Tam.

Cậu ta luôn là người trầm lặng, bình thường, thành tích cũng không nổi trội, đứng trong đám đông chẳng ai chú ý tới.

Trong mắt hầu hết học sinh, cậu là người hiền lành, nhút nhát, hoàn toàn không giống loại người có thể làm ra chuyện xấu.

Liễu Sam Sam như sực nhớ ra điều gì đó, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc: “Là… cậu làm?”

Trước đây, Tống Thanh Tam từng hai lần gửi thư tình cho cô, nhưng đều bị cô từ chối. Vương Kha cũng biết chuyện này. Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, người nhìn có vẻ rụt rè, ngoan ngoãn như Tống Thanh Tam lại có thể làm ra chuyện như vậy sau lưng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play