Làm điều mình thích, không cần phải có quá nhiều tiếng tăm. Chỉ cần có một người yêu thích tác phẩm của cô thôi, cô cũng đã thấy rất vui rồi.
Cô còn định bàn thêm vài chuyện liên quan đến truyện tranh với Tần Lục, nhưng Tần Du đã thu dọn xong xuôi, còn giục cô mau chóng về nhà. Liễu Sam Sam cũng không rõ vì sao cậu lại gấp gáp như vậy, nhưng vẫn vui vẻ đưa cho Tần Lục mấy bức phác thảo nhân vật, xem như lời xin lỗi.
Tần Lục không nói gì, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn hẳn.
Thật ra nguyên chủ trước kia chưa từng xem truyện tranh của Liễu Sam Sam, là Tần Lục sáng nay đã tự mình đi hiệu sách mua về, lén cho vào cặp lúc cậu nhóc mập còn chưa kịp kiểm tra.
Cũng vì vậy mà sáng nay cậu mới đến lớp trễ.
Dựa theo thông tin hệ thống cung cấp, cậu biết Liễu Sam Sam là một họa sĩ truyện tranh hoạt động trên mạng, nhưng bạn bè cùng lớp thì gần như không ai hay biết. Trước kia, khi bị nguyên chủ bẻ gãy ngón tay, cô không thể tiếp tục vẽ tranh, đó chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cô từ bỏ ước mơ.
Nguyên chủ đã phá nát ước mơ và cả tương lai của Liễu Sam Sam, nên giờ đây Tần Lục muốn giúp cô bước tiếp con đường ấy, ít nhất cũng cần một lý do.
Tần Lục trân trọng những người có mộng tưởng, càng khâm phục những người luôn cố gắng vì nó.
Có lẽ là để bù đắp, nhưng trong đó cũng xen lẫn chút lòng riêng tư của cậu. Cậu mong tất cả những người theo đuổi ước mơ đều có thể đạt được điều mình muốn.
Còn về ánh mắt đầy cảnh giác Tần Du nhìn cậu vừa rồi, Tần Lục đương nhiên cũng nhận ra. Tần Du thích Liễu Sam Sam, chỉ là cô nàng quá ngây ngô, vẫn chưa phát hiện ra điều đó.
Chuyện tình cảm phải tự mỗi người trải nghiệm, Tần Lục cũng không muốn can thiệp quá nhiều.
…..
Từ tối qua, Diệp Lam đã thấy lòng dạ bất an. Vốn dĩ trong lòng cô luôn ấp ủ ý định ly hôn, sau khi nghe con trai nói chuyện, tâm trí lại càng rối loạn hơn.
Ăn táo hỏng thì dạ dày chắc chắn sẽ đau. Nhưng quả táo đó, nếu tùy tiện vứt bỏ, chỉ khiến bản thân mình cũng máu me be bét.
Tần Tứ Sơn ra ngoài được một thời gian ngắn thì đã quay về. Dạo gần đây, cô cũng chẳng thể làm được gì nhiều, nhưng khoảng thời gian này lại khiến cô có cơ hội để suy nghĩ thấu đáo hơn. Cô chỉ mong Tần Tứ Sơn mãi mãi đừng trở về, như vậy cô và con trai sẽ không còn phải sống trong lo sợ nữa.
Làm sao để vừa giữ được quyền nuôi con, lại vừa có thể ly hôn một cách êm đẹp mà không bị tổn thương đây?
Diệp Lam đã mắc kẹt trong vũng bùn hôn nhân này hơn chục năm. Cô đã do dự quá lâu, đến giờ vẫn không biết nên làm gì mới đúng.
Cô đã đánh mất quá nhiều. Những gì còn lại đến giờ, cô cũng không còn đủ sức để nắm giữ nữa.
Thật ra, việc Tần Tứ Sơn có chung thủy hay không, Diệp Lam chẳng còn quan tâm nữa. Tình cảm của cô với hắn đã từ lâu không còn lại gì. Nếu nói còn sót lại cảm xúc mãnh liệt nào, thì chỉ có thể là… hận.
Nhưng đêm qua, con trai đưa cho cô xem một bức ảnh, nói đứa trẻ tên Tần Du kia có thể là con riêng của Tần Tứ Sơn. Nếu chuyện đó là thật, có lẽ cô có thể dùng nó làm bằng chứng để giành quyền nuôi con.
Diệp Lam cẩn thận cất giữ hồ sơ ghi lại những lần mình bị thương suốt mấy năm qua, tất cả đều nằm trong một túi tài liệu. Thỉnh thoảng cô lại lấy ra xem, vừa như tự an ủi bản thân, vừa coi như cứu cánh cuối cùng của đời mình.
Cô là người nhạy cảm, cảm xúc thất thường. Khi Tần Lục đi học về, cô không thể kiềm chế được nữa, chỉ biết ôm mặt khóc nức nở.
Tần Tứ Sơn không chỉ khiến nguyên chủ bị sang chấn tâm lý, mà còn khiến Diệp Lam mắc chứng trầm cảm mức độ trung bình.
Tần Lục vứt cặp sách xuống, bước tới ôm lấy mẹ. Diệp Lam chôn mặt trong ngực con trai mà khóc nức nở. Nếu không phải vì thương con, cô đã sớm buông xuôi cuộc sống này rồi.
Từ lúc nào đứa bé nhỏ nhắn trong ký ức ấy đã lớn thành một thiếu niên cao gầy như bây giờ. Cậu mím môi, ôm mẹ thật chặt. Ngực gầy nhưng ấm áp và sạch sẽ, như ánh nắng mùa hè.
Cậu nói:
– Mẹ, đừng sợ. Con sẽ bảo vệ mẹ.
Diệp Lam chợt thấy hận chính bản thân mình quá mềm yếu. Cô nguyện đem hết hy vọng sống còn lại trao cho con trai, giữ lại viên đạn cuối cùng của khẩu súng sinh mệnh cho chính mình.
Trên thế gian này, chẳng có thứ gọi là công bằng.
Cô chưa từng làm điều gì xấu, chưa từng tổn thương ai, nhưng khổ đau vẫn cứ bám riết không tha.
Có những người chỉ cần một bữa ăn ngon cũng đủ vực dậy tinh thần, chỉ cần thức dậy trong ánh nắng đã thấy biết ơn cuộc sống. Nhưng họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được sự dày vò chưa từng dứt mà Diệp Lam phải chịu đựng.
Mặt trời mỗi ngày vẫn mọc, nắng vẫn chiếu khắp nhân gian, cỏ cây mùa xuân vẫn đâm chồi nảy lộc. Chỉ có cô là như nhánh lục bình không gốc, chỉ một cú vỡ nhỏ là có thể đứt lìa, cùng với sinh mệnh bé nhỏ mà cô nâng niu bằng cả trái tim.
Tần Lục lặng lẽ ôm lấy cô, sống lưng thẳng như cây cột trụ, kiên định không thể gãy đổ, tỏa ra sự dịu dàng trầm lặng.
Diệp Lam nghẹn ngào nói:
– Con phải sống hạnh phúc hơn tất cả mọi người.
Tần Lục đáp:
– Vâng.
Cậu sẽ học ở trường tốt nhất, làm công việc tốt nhất, cho mẹ một cuộc sống tốt nhất, rồi xây dựng một gia đình hạnh phúc nhất.
Cậu cười, giọng nói trầm ổn mang theo sự chắc chắn khiến người ta yên tâm.
Cậu sẽ bắt Tần Tứ Sơn phải trả giá.
Nếu Tần Tứ Sơn có tội, cậu sẽ từng chút một khiến ông ta trả hết, để cả nửa đời còn lại phải sống trong dằn vặt và chuộc lỗi.
…..
Hôm qua, trên đường tan học về nhà, Liễu Sam Sam phấn khởi vừa đi vừa thao thao bất tuyệt kể về truyện tranh của mình. Cô còn rất bất ngờ khi biết Tần Lục chịu khó xem truyện mình vẽ.
Cô vui vẻ đến mức chen chúc suốt sáu tiếng đồng hồ trên xe buýt mà vẫn không nhận ra bạn học bên cạnh có vẻ không được bình thường.
Tần Du cả đêm trằn trọc không ngủ nổi. Cậu không rõ mình đang bực bội điều gì, chỉ cảm thấy ngột ngạt, như có luồng khí uất không rõ lý do bốc thẳng lên đầu, đến ngủ cũng gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy Tần Lục kết hôn với Liễu Sam Sam, còn cậu làm phù rể, tươi cười rạng rỡ cầm hoa cho hai người.
Vừa nóng ruột vừa không hiểu bản thân bị sao.
Đến lần thứ tư mở mắt ra thì cũng mới chỉ 6 giờ rưỡi sáng. Lần đầu tiên, Tần Du không muốn ngủ nướng thêm nữa mà lặng lẽ bò dậy, rửa mặt qua loa, để lại mảnh giấy nhắn cho mẹ vẫn còn đang ngủ, rồi rời khỏi nhà.
Có điều hôm nay đúng là chuyện lạ, mặt trời mọc ở hướng tây hay sao ấy. Khi cậu xách hai túi bánh bao chay vừa mua dưới lầu lên lớp, thì phát hiện người khiến mình trằn trọc cả đêm kia đã ngồi ngay trong phòng học từ lúc nào.
Tần Lục vẫn như thường lệ, mặc đồng phục chỉnh tề, sơ mi trắng được cài cúc nghiêm túc đến tận khuy cổ. Trên bàn cậu là một chồng sách bài tập cao chừng hai mươi centimet, lúc này đang cầm bút chăm chú viết viết, vẽ vẽ.
Tần Du không khỏi nghi ngờ bản thân còn chưa tỉnh ngủ người hôm qua còn mải mê chơi Mario, hôm nay lại tự dưng chăm chỉ học hành? Đến cả tên cũng chẳng thèm viết vào sách giáo khoa, giờ lại đột nhiên biến thành học sinh gương mẫu?