Lục Cảnh Hoa hết cách, đành cởi quần cho em trai rồi bế xuống ruộng. Cậu còn cố ý tìm chỗ nào không có gốc rạ, để dù Đường Đường có té ngã cũng không bị đau.
Lục Đường Đường nghịch bùn mềm, thích thú vô cùng. Kiếp trước ở cô nhi viện, cậu chẳng có nổi mấy bộ quần áo để mặc, luôn phải giữ sạch sẽ, chẳng dám nghịch ngợm. Đừng nói chơi bùn, ngay cả đi mưa một chút thôi cậu cũng không dám, sợ làm bẩn quần áo.
Nhưng lần này thì khác, cậu được tự do chơi thoải thích.
Nhìn em trai nhỏ tay trái nắm một cục bùn, tay phải lại chộp một cục, chơi vui đến quên trời đất, Lục Cảnh Hoa cũng không khỏi bật cười theo.
Nghĩ đến việc Đường Đường rất thích ăn lươn, Lục Cảnh Hoa liền bắt đầu đào lươn cùng mọi người.
Chơi một hồi chán rồi, Lục Đường Đường cũng nghiêm túc bắt đầu đào theo các anh. Nhưng đào mãi chẳng thấy lươn đâu, cậu quyết định chuyển chỗ khác tìm.
Kết quả vừa mới đi được mấy bước, cả người cậu lập tức cứng đơ, hoảng sợ cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn chân nhỏ đang chìm trong bùn, cảm giác dưới chân có thứ gì đó mềm mại đang bò quanh chân mình. Cậu lập tức òa lên, vừa khóc vừa hét:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT