Sau thời gian dài, chiếc bát đã đầy đến một nửa, viền miệng bát dính đầy máu tươi – chính là máu của anh.
Thấy bố mình xuất hiện, Tô Tử Kiện tưởng chừng như thấy được cứu tinh, thở phào nhẹ nhõm: "Bố đến thật đúng lúc, nếu muộn thêm chút nữa con chắc bị bọn bắt cóc giết rồi!"
Môi anh khô khốc, tái nhợt, tay trái thỉnh thoảng lại run lên – dấu hiệu rõ rệt của việc mất máu quá nhiều.
Người đàn ông mặc vest chỉnh tề cúi nhìn chiếc bát, giọng nói mang theo ý cười: "Bảo bối, đến giờ ăn rồi."
Tô Tử Kiện: "?"
Bố anh vốn là người kiệm lời, từ nhỏ chưa từng gọi anh bằng cái kiểu "nũng nịu" như thế, hôm nay lại bỗng dưng như vậy?
Nhưng nghĩ lại, anh đoán bố đang cố gắng an ủi anh nên mới cố dùng cách nói thân mật ấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT