Lại là một ngày làm việc bình thường.
Trong văn phòng, các nhân viên bận rộn với công việc của mình, những tiếng gõ bàn phím không ngừng vang lên đôi lúc xen lẫn vài tiếng chuông điện thoại.
Điện thoại nội bộ của Chu Trác Phỉ bỗng reo lên.
Cô không thèm ngẩng đầu, đưa tay chuẩn xác nhấc ống nghe.
Giây tiếp theo, giọng của quản lý Diệp Như vang lên bên tai cô: “Tiểu Chu, qua đây một chút.”
“Vâng.”
Chu Trác Phỉ lập tức gác lại công việc trong tay, cô nhấn phím tắt để máy tính chuyển sang chế độ ngủ theo thói quen rồi cầm theo sổ ghi chép, đi về phía văn phòng quản lý ở cuối hành lang.
Bên trong phòng, một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi đang ngồi, cô trang điểm nhẹ, mặc bộ đồ công sở.
Thấy Chu Trác Phỉ bước vào, đối phương tự nhiên vẫy tay với cô.
“Ngồi đi, có việc giao cho em.”
Diệp Như là quản lý bộ phận hành chính số hai của Tập đoàn Hoàn Vũ, đồng thời cũng là cấp trên trực tiếp của Chu Trác Phỉ.
Ba năm trước, Chu Trác Phỉ trúng tuyển vào Tập đoàn Hoàn Vũ qua kỳ tuyển dụng dành cho sinh viên mới tốt nghiệp. Khi đó, Diệp Như là một trong những giám khảo phỏng vấn cô, sau khi vào làm, cô vẫn luôn làm việc dưới quyền cô ấy.
Quan hệ giữa hai người khá tốt nên khi nói chuyện riêng cũng thoải mái hơn đôi chút.
“Chị Diệp, có chuyện gì vậy ạ?”
Diệp Như đưa cho cô một tập hồ sơ: “Ngày mai có một thực tập sinh đến, em hướng dẫn người đó một chút nhé.”
“Thực tập sinh?” Chu Trác Phỉ hơi ngạc nhiên. Dạo gần đây bộ phận của họ không tuyển thực tập sinh, hơn nữa hiện tại cũng không phải mùa hè hay mùa đông – khoảng thời gian cao điểm cho thực tập sinh.
Nói cách khác, người này không được nhận theo quy trình thông thường.
Thẳng thắn mà nói, là đi cửa sau vào.
Tập đoàn Hoàn Vũ có tiềm lực mạnh mẽ, phạm vi kinh doanh trải rộng khắp cả nước, chế độ đãi ngộ của công ty cũng nổi tiếng là tốt.
Bên cạnh đó, môi trường làm việc cũng lý tưởng, phúc lợi hậu hĩnh, cộng thêm triển vọng phát triển rộng mở, tất cả những yếu tố đó khiến mỗi mùa tuyển dụng, phòng nhân sự đều nhận được vô số hồ sơ xin việc, nhiều không đếm xuể.
Ngay cả chỉ tiêu thực tập sinh cũng vô cùng quý giá, thỉnh thoảng sẽ có trường hợp nhân viên nhờ mối quan hệ cá nhân đưa con cái hoặc người thân vào thực tập để làm đẹp hồ sơ.
Chu Trác Phỉ mở tập hồ sơ ra xem, bên trong là sơ yếu lý lịch của thực tập sinh. Trong bức ảnh chân dung hai inch, một chàng trai có ngoại hình khá điển trai đang nở nụ cười tự tin, rạng rỡ.
Cô đưa mắt nhìn sang mục họ tên, thấy ba chữ “Chiêm Tử Lãng”, rồi nhìn tiếp đến chuyên ngành và thời gian tốt nghiệp, cô lập tức càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.
Người này đã tốt nghiệp hơn một năm, rõ ràng không phải đến đây chỉ để lấy chứng nhận thực tập.
Xem xong sơ yếu lý lịch, cô hỏi: “Đây là nhân viên mới sắp vào làm sao ạ?”
“Không chắc, chắc là chỉ ở tạm một tháng, cũng có thể ở được một tuần đã chán rồi bỏ đi.”
Chu Trác Phỉ đùa: “Thế chẳng phải là bồi thái tử đọc sách à?”
Thấy Diệp Như không phản bác, chỉ cười cười, cô lại hỏi tiếp: “Sao thái tử lại đến chỗ chúng ta?”
Thứ nhất, chuyên ngành của đối phương không liên quan, thứ hai, bộ phận hành chính trong công ty vốn không có tiếng nói, công việc lại bận rộn mà chẳng được bao nhiêu lợi ích.
Nếu đối phương thực sự có quan hệ lớn, hoàn toàn có thể đến bộ phận khác, bộ phận hành chính thực sự không phải lựa chọn tốt.
Diệp Như trả lời gọn gàng: “Chuyện này em đừng nghĩ nhiều, việc lãnh đạo sắp xếp, chúng ta cứ làm theo là được, bình yên làm một tháng, tiễn người đi là xong.”
Xem ra đằng sau còn có lý do phức tạp hơn.
Là nhân viên tuyến dưới, đối với mấy chuyện đấu đá phe phái trong công ty, Chu Trác Phỉ luôn ở trạng thái nghe nói nhưng chưa từng tiếp xúc trực tiếp.
Một là vì cấp bậc của cô quá thấp, hai là vì bộ phận hành chính chủ yếu đảm nhiệm vai trò hỗ trợ và phục vụ, không liên quan đến cạnh tranh nội bộ.
Hơn nữa, họ phải làm việc với tất cả các bộ phận nên từ trước đến nay vẫn giữ thái độ trung lập, không ai muốn đắc tội với họ nhưng cũng chẳng có lợi lộc gì rơi vào tay họ.
Chu Trác Phỉ không dài dòng, dứt khoát nhận lời: “Em hiểu rồi, vậy em đi sắp xếp đây.”
Chức vụ chính thức của cô là chuyên viên hành chính của bộ phận hành chính số hai, cô tốt nghiệp từ một trường đại học bình thường ở thành phố K – nơi trụ sở Tập đoàn Hoàn Vũ được đặt.
Năm đó, cô trúng tuyển vào Tập đoàn Hoàn Vũ qua kỳ tuyển dụng dành cho sinh viên mới tốt nghiệp, rồi cô quyết định ở lại thành phố K phát triển và trở thành một trong vô số người lao động xa quê.
Đợt tuyển dụng đó là một đợt tuyển sinh liên kết giữa nhiều trường, khi ấy Tập đoàn Hoàn Vũ cực kỳ hot, hầu như tất cả những người cô quen biết đều nộp hồ sơ ứng tuyển.
Theo như bạn cùng phòng tìm hiểu, cô là người duy nhất trong khoa nhận được thư mời phỏng vấn, thậm chí rất có thể là người duy nhất trong toàn trường.
Vì vậy, những người quen biết xung quanh đều rất quan tâm đến buổi phỏng vấn này, ngược lại, Chu Trác Phỉ lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh.
Bạn cùng phòng của cô ai nấy đều khâm phục tâm lý vững vàng và khả năng chịu áp lực của cô, nhưng chỉ có cô mới biết, điều này không phải vì cô có tâm lý tốt, mà là vì cô đã sớm biết trước kết quả.
Ngay từ khoảnh khắc nhận được cuộc gọi, cô đã nhìn thấy tương lai của mình—cô sẽ vượt qua buổi phỏng vấn và vào làm việc tại Hoàn Vũ.
Tất cả đều bắt nguồn từ một giấc mơ vài tháng trước.
Trong giấc mơ đó, cô quan sát một câu chuyện từ góc nhìn của người ngoài cuộc.
Thông thường, con người sẽ không nhớ rõ nội dung giấc mơ của mình nhưng Chu Trác Phỉ không chỉ nhớ mà còn nhớ vô cùng rõ ràng.
Theo những gì giấc mơ miêu tả, thế giới này bắt nguồn từ một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, nữ chính của câu chuyện ấy chính là hàng xóm tương lai của cô. Như mọi nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình khác, sau khi trải qua một loạt cuộc gặp gỡ kỳ lạ và lãng mạn, cuối cùng cô ấy sẽ có một cái kết viên mãn bên nam chính và sống hạnh phúc cả đời.
Còn cô, tuy cũng có xuất hiện trong câu chuyện nhưng đất diễn không nhiều, gần như chỉ là một nhân vật quần chúng không hơn không kém.
Khoảnh khắc duy nhất mà cô được nhắc đến trong mạch truyện chính là khi nữ chính khoác tay nam chính xuất hiện tại công ty, cô nhận ra ngay đó là người hàng xóm đã chuyển đi nửa năm trước, sau đó cô nói một câu thoại.
Tiện thể nói thêm, nam chính của câu chuyện này chính là cấp trên tương lai của cô—tổng giám đốc Tập đoàn Hoàn Vũ, Lăng Dục—một vị tổng tài trẻ tuổi, đẹp trai và giàu có.
Ban đầu, Chu Trác Phỉ không tin vào giấc mơ này, cô còn tưởng rằng do dạo gần đây cô đọc quá nhiều tiểu thuyết nên bị ảnh hưởng rồi mơ thấy một cốt truyện tự mình sáng tác.
Nhưng khi cô tra cứu thông tin về Tập đoàn Hoàn Vũ, cô phát hiện có gì đó không đúng, bởi vì tổng giám đốc đương nhiệm không phải là Lăng Dục.
Càng tìm hiểu sâu hơn, cô mới biết thì ra Lăng Dục chính là con trai của tổng giám đốc hiện tại. Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ không bao giờ quan tâm hay tìm hiểu về những chuyện này.
Mà giấc mơ lại không thể tạo ra thông tin vượt quá tầm hiểu biết của bản thân, vì vậy Chu Trác Phỉ bắt đầu do dự.
Thế nhưng cô cũng không có cách nào để xác thực điều đó, một là không có khả năng điều tra, hai là những gì liên quan đến cô trong giấc mơ thực sự quá ít.
Cô chỉ biết rằng mình sẽ vào làm ở Hoàn Vũ, sau giờ làm đôi khi cô sẽ nhìn thấy nữ chính, còn về công việc cụ thể là gì, cuộc sống của mình sẽ ra sao, cô hoàn toàn không hay biết.
Vì vậy, cô chỉ có thể chờ đợi, xem liệu những điều trong giấc mơ có trở thành sự thật hay không, xem cô có thực sự trở thành nhân viên của Hoàn Vũ hay không.
Tuy nhiên, thời gian trôi qua, cô cũng dần gác giấc mơ đó qua một bên, dù sao thì cuộc sống năm tư đại học cũng rất bận rộn, cô chẳng có thời gian nghĩ đến những chuyện viển vông này.
Cho đến hai ngày trước kỳ tuyển dụng, diễn đàn trường bỗng nhiên rộ lên tin tức rằng Tập đoàn Hoàn Vũ sẽ tham gia đợt tuyển dụng lần này, mà trước đó, Hoàn Vũ chưa từng tham gia tuyển dụng ở trường.
Điều này khiến Chu Trác Phỉ không khỏi nhớ lại giấc mơ kia. Bất kể thật hay giả, cô quyết định nộp hồ sơ thử xem sao.
Nếu thất bại, vậy thì chứng tỏ chỉ là do cô căng thẳng quá mức và mơ thấy một giấc mơ hoang đường. Nhưng nếu thành công…
Được vào làm ở Hoàn Vũ chẳng phải rất tốt sao?
Còn chuyện có phải nhân vật quần chúng hay không, điều đó có thực sự quan trọng ư?
Với một cô gái xuất thân bình thường như cô, điều quan trọng nhất lúc này là tìm được một công việc đủ nuôi sống bản thân, thoát khỏi sự phụ thuộc vào cha mẹ và có thể độc lập trên thương trường. Mà công việc tại Hoàn Vũ chính là lựa chọn lý tưởng nhất.
Hơn nữa, theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết của cô, làm nhân vật quần chúng cũng chưa chắc đã là chuyện xấu.
Ai cũng biết, trở thành nhân vật chính đồng nghĩa với việc số phận đầy trắc trở, dù là xác suất một phần vạn cũng sẽ bị họ gặp phải.
Ví dụ như phát hiện ra người mà mình cãi nhau trên mạng lại chính là sếp của mình, hay là khi đầu bù tóc rối chạy ra ngoài mua bữa sáng, lại tình cờ gặp phải bạn trai cũ ăn mặc sang chảnh đi ngang qua.
Những tình huống này, với độc giả thì đầy kịch tính và bất ngờ, nhưng đối với nhân vật chính, chẳng phải là thảm họa hay sao?
Dù sao cô cũng không thích cuộc sống như vậy, mà cô cũng không phải kiểu nữ chính có thể giữ vững sự thiện lương và trái tim ấm áp dù rơi vào bất kỳ tình huống nào.
Vì vậy, Chu Trác Phỉ nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, nộp hồ sơ ứng tuyển.
Mọi thứ diễn ra đúng như giấc mơ đã sắp đặt, cô vượt qua vòng phỏng vấn và trở thành sinh viên tốt nghiệp duy nhất trong khóa được nhận vào Hoàn Vũ.