Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch trong lòng đã sớm gieo một hạt giống, khiến một tâm hồn chưa thành thục của hắn cảm nhận được sự dịu dàng của thế gian.
Nếu có thể, hắn hy vọng bản thân có thể làm được điều gì đó, cho dù chỉ là một chút việc nhỏ nhoi chẳng đáng kể, hắn cũng hy vọng, từ lúc hắn xuất hiện, có thể mang đến chút thay đổi cho những con người đáng yêu và thiện lương này.
Dĩ nhiên, nếu nhất định phải nói ra lý do, có lẽ cũng là bởi nỗi sợ hãi đối với tương lai. Hắn không ngừng tự hỏi, nếu không có Hắc Sơn bộ lạc, thì liệu hắn có trở thành một nô lệ hay không?
Hổ Tuyết khẽ thì thầm: “Như vậy cũng được sao?”
Kỳ Bạch trả lời: “Đương nhiên là được. Rất nhiều nô lệ trước đây cũng từng là tộc nhân trong bộ lạc, chỉ vì bộ lạc chiến bại, bọn họ mới trở thành nô lệ. Ngoài trừ một dấu ấn nô lệ trên người, bọn họ chẳng có gì khác với chúng ta cả.”
Ánh mắt Lang Trạch từ đầu đến cuối vẫn dõi theo Kỳ Bạch, như thể đang nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play