Edit Ngọc Trúc
Khu lò nung ở phía trên có những túp lều gỗ phủ được tuyết và gió, bốn phía còn được quấn thêm một lớp mành cỏ khô đan dày, tạo thành nơi nghỉ ngơi tạm thời cho tộc nhân phụ trách trông coi khu lò.
Dưới mấy túp lều gỗ phơi đầy hàng chục chiếc phôi gốm, bên cạnh còn chất đống củi khô và than để đốt lò. Vì nơi này lúc nào cũng giữ lửa, không ít thanh niên giác thú nhân thậm chí chỉ mặc nửa người, da thú khoác hờ trên vai, chờ đến lúc rời khỏi khu lò mới mặc vào.
Mấy lò gốm mới đã nhóm lửa được ba, bốn lần. Lúc đầu, Dương La còn cẩn thận thu lại những món đồ gốm đẹp nhất. Hắn nghĩ rất đơn giản: những vật tư quý giá này phải giữ lại để sau này mang đi trao đổi thức ăn với các bộ lạc khác.
Nhưng từ khi tìm được loại đất sét phù hợp, lò gốm cũng dần được cải tiến giúp nhiệt độ ổn định hơn, số lượng và chất lượng đồ gốm làm ra đều tăng nhanh chóng, Dương La dần từ bỏ ý định tích trữ.
Kỳ Bạch từng nghe Dương La lẩm bẩm không ít lần: “Sao mấy thứ quý giá như đồ gốm mà làm ra lại đơn giản thế chứ?”
Kỳ Bạch chỉ cười không đáp. Hắn đương nhiên không nói cho Dương La biết cái lò gốm nhìn đơn giản này, thực ra đã là kết quả của mấy trăm đến hơn ngàn năm phát triển và tiến hóa. Nếu mọi người tiếp tục cố gắng, không chừng còn có thể làm ra được cả đồ sứ—đó mới thật sự là bóng loáng, xinh đẹp và đáng giá để đổi lấy cả đống thịt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT