Edit Ngọc Trúc

Thỏ Nha, Thử Lâm, Điêu Lan và Kỳ Bạch được Dương La giữ lại để cùng mài nồi đá.

Bên cạnh cửa động có rất nhiều tảng đá lớn mà nhóm của Lộc Quả đã nhặt về để làm chùy đá và dùi đá. Lộc Quả cầm chùy đá và dùi đá làm mẫu một lần cho bọn họ. Thực ra, chỉ có Kỳ Bạch là người duy nhất cần học, còn Thỏ Nha và những người khác, dù chưa từng mài nồi đá, nhưng cũng đã từng chế tạo các dụng cụ đá khác.

May mắn là không giống những dụng cụ đá tinh xảo khác, mài nồi đá không quá khó, nên Kỳ Bạch nhanh chóng nắm bắt được cách làm.

Lộc Quả sắp xếp vị trí cho từng người, rồi tất cả bắt đầu làm việc chăm chỉ.

Nhờ có nhóm Kỳ Bạch tham gia, bầu không khí nơi đây không còn nặng nề như trước.

Thỏ Nha kể lại những chuyện xảy ra trên đường đi, đặc biệt là tình cảnh khốn khổ của mấy đứa trẻ khi phải ăn lê thảo. Nghe đến đây, mọi người không nhịn được mà bật cười.

Sau khi sắp xếp xong công việc ở đây, Dương La lại vội vàng đi lo các nhiệm vụ khác.

Dù bận rộn như một con quay, nhưng Kỳ Bạch nhận ra rằng, Dương La thực sự rất thích thú với công việc này.

Sau khi mọi người đã vào vị trí làm việc, Dương La tiếp tục quay lại giám sát hai thú nhân nhí đang nhóm lửa.

Lý do hắn chọn hai đứa nhỏ này cũng có nguyên nhân.

Trong bộ lạc, những người biết nhóm lửa, ngoài các á thú nhân có kinh nghiệm, còn có cả giác thú nhân.

Khi đi săn, các giác thú nhân thường phải ở ngoài nhiều ngày, lửa giúp họ nướng thịt tươi ngon và quan trọng hơn, có lửa thì dã thú sẽ không dám đến gần, đảm bảo an toàn hơn.

Nhưng số lượng giác thú nhân trưởng thành hiện tại quá ít, Dương La không thể rút bớt nhân lực từ họ, nên hắn quyết định đào tạo trước hai giác thú nhân sắp trưởng thành này.

Bên ngoài hang đã rất khó tìm được củi khô sạch sẽ, may mắn là chủ nhân cũ của hang động đã để lại khá nhiều cỏ khô, trong đó có lẫn cả cành cây nhỏ.

Lúc này, giác thú nhân Hổ Mãnh đang dùng tay nhanh chóng xoay nhánh cây. Phía dưới, cỏ khô và một ít cọng cỏ được đặt sẵn.

Giác thú nhân Ngưu Dũng thì quỳ rạp xuống đất, cố gắng thổi hơi vào nhánh cây.

Kỳ Bạch từng xem qua các chương trình sinh tồn trên TV, cách nhóm lửa ngoài trời cũng giống như vậy. Có người còn dùng thêm dây cỏ để tăng tốc độ xoay, nhưng thú nhân có sức mạnh lớn, nên Hổ Mãnh chỉ cần dùng tay cũng đã xoay rất nhanh. Chỉ là mãi vẫn không thấy tia lửa.

Kỳ Bạch ngồi trước cửa hang, "thùng thùng keng" mà đục nồi đá.

Không biết bao lâu sau, trong hang bỗng vang lên tiếng hoan hô nhiệt liệt, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng hô: "Thần Thú phù hộ!"

Những người đang làm việc ngoài cửa động vội vã chạy vào trong, chỉ thấy một nhóm đông người đang nhảy múa xung quanh. Một số thú nhân nhỏ tuổi vẫn chưa hiểu ý nghĩa của điệu múa, chỉ đơn thuần vung tay chân theo.

Mỗi người có điệu múa khác nhau, thể hiện rằng họ đến từ nhiều bộ lạc khác nhau, nhưng tín niệm lại thống nhất—đó là tôn vinh ánh sáng, tôn vinh sự sống.

Bị sự nhiệt huyết và thuần khiết này lan tỏa, Kỳ Bạch cũng không khỏi xúc động.

Ngọn lửa được nhóm lên lúc này không chỉ đơn thuần là lửa, mà còn là hy vọng!

Đúng lúc ấy, bên ngoài có người hô lớn:

"Đội săn thú đã về rồi!"

Đội săn thú ngược sáng bước vào hang động.

Kỳ Bạch liếc mắt một cái liền thấy Lang Trạch trong đội ngũ. Dù chỉ mới trưởng thành, Lang Trạch đã cao hơn hẳn các giác thú nhân trưởng thành khác.

Nhưng dù có chiều cao nổi bật, thân hình Lang Trạch lại rất gầy yếu, nhìn qua là biết dinh dưỡng không đủ.

Khi đội săn thú đến gần, đám trẻ con lập tức reo hò vui sướng.

Kỳ Bạch nghe thấy giọng của Báo Tinh vang lên trong đám đông:

"Là con thỏ! Đội săn thú săn được thỏ!"

"Còn có chuột đồng, chúng ta có thịt ăn rồi!"

Bên cạnh Lộc Quả là một á thú nhân nhỏ bé, đứa trẻ nhỏ tuổi nhất trong nhóm. Lúc này, cô bé đang nắm chặt vạt váy của Lộc Quả, đôi mắt nai con long lanh chăm chú nhìn chằm chằm con thỏ trong tay Hầu Nham. Nhưng khác với những đứa trẻ khác đang hò reo vui mừng, cô bé chỉ lặng lẽ cắn ngón tay, nuốt nước miếng, dường như biết rằng những miếng thịt kia không thuộc về mình.

Kỳ Bạch có ấn tượng rất sâu về đứa bé này.

Cả buổi chiều Kỳ Bạch đều bận mài nồi đá, cô bé á thú nhân trông chỉ ba bốn tuổi này lại lặng lẽ làm việc bên cạnh Lộc Quả.

Bàn tay bé nhỏ của cô bé không thể cầm hết đống rau dại mà nhóm thu thập mang về, cũng không nhờ ai giúp đỡ, chỉ kiên nhẫn chạy đi chạy lại từng chuyến, cẩn thận xử lý từng chiếc lá, sau đó lại một mình mang chúng trở về.

Nhưng lúc này, không chỉ cô bé mà ngay cả đội săn thú cũng không hề vui mừng như những đứa trẻ đang hò reo.

Bởi vì Kỳ Bạch phát hiện, ngoại trừ Hầu Nham đi đầu cầm ba con thỏ hoang và Hồ Hỏa cầm hai con chuột đồng, chín người còn lại đều tay không.

Hầu Nham đưa con mồi trong tay cho Dương La, giọng nói có chút xấu hổ:

"Chúng ta đã đi suốt nửa ngày đường, vậy mà chỉ có Lang Trạch bắt được ba con thỏ hoang, còn Hồ Hỏa thì tìm được hai con chuột đồng."

Giọng Hầu Nham không lớn, xung quanh lại rất ồn ào, nên ngoài Dương La ra, chỉ có Kỳ Bạch vô tình nghe được.

Dương La nhận lấy con thỏ hoang, mỉm cười trấn an Hầu Nham.

Hắn không cao lớn, nhưng lúc này lại bước lên một tảng đá lớn, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng. Sau đó, hắn giơ con thỏ lên cao và tuyên bố:

"Cảm tạ Thần Thú! Đội săn thú đã mang về con mồi, hôm nay tất cả mọi người đều có thể ăn một miếng thịt!"

Đám đông bùng nổ trong tiếng hoan hô vang dội.

"Cảm tạ Thần Thú!"

"Cảm tạ Thần Thú!"

Bé gái bên cạnh Lộc Quả sốt ruột kéo vạt áo nàng, mắt mở to đầy mong đợi:

"Chúng ta cũng được ăn thịt sao? Mọi người… bao gồm cả chúng ta nữa sao?"

Lộc Quả ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé:

"Bao gồm cả chúng ta. Chúng ta cũng sẽ được ăn thịt."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play