Edit Ngọc Trúc
Tất cả mọi người đều biết chén cháo kia là của Tẩu Ngu, nhưng chẳng một ai bước ra ngăn cản.
Tẩu Ngu là nô lệ. Mọi thứ thuộc về hắn đều là của bộ lạc. Nếu kẻ ra tay trước không phải là con trai tộc trưởng – Hồ Tân, thì e rằng họ cũng sẽ không do dự mà giật lấy đồ ăn của Tẩu Ngu. Bọn họ còn chưa ăn no, một nô lệ dựa vào đâu mà được đồ ăn do thành trì phân phát?
Tẩu Ngu từ lâu đã có đề phòng, hắn ôm chặt cái chén đá trước ngực, cuộn mình lại thành một cục, đem toàn bộ lưng phơi ra bên ngoài.
Bị đánh một trận cũng không phải chuyện lạ, hắn đã quen rồi. So với việc xin tha, chi bằng tranh thủ thời gian nuốt nhanh chén cháo vào bụng còn hơn.
Nhưng cây gậy lẽ ra phải giáng xuống người hắn lại không hề hạ xuống. Chung quanh đột nhiên tĩnh lặng như chết.
Tẩu Ngu không kịp nghĩ nhiều, tranh thủ lúc đó cúi đầu liếm sạch cháo trong chén. Hắn vốn tưởng một chén cháo này mình chỉ có thể uống được một nửa, không ngờ cuối cùng lại lời to.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT