Edit Ngọc Trúc
Bà bước đi giữa nền tuyết loang lổ máu tươi, lặng lẽ xuyên qua từng xác thú lớn nằm chồng chất. Thân thể bà nhỏ bé, tập tễnh, lọt thỏm giữa đống xác thú khổng lồ ấy, nhưng lại toát lên vẻ kiên cường khiến người khác phải cúi đầu.
Một lúc lâu sau hoặc chỉ vài phút ngắn ngủi Lộc Gian xoay người lại, gật đầu với Kỳ Bạch và Lang Trạch.
Kỳ Bạch thở phào nhẹ nhõm, trong lòng dâng lên một tia may mắn: may quá, may là không sao.
Lộc Đằng ngồi bệt xuống đất ngay cạnh cửa thành, khóe mắt đỏ hoe. Thú nhân cao lớn ấy không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa. Lộc Mính chưa từng thấy ca ca mình như vậy, lặng lẽ tiến lên vỗ vai hắn: “Chúng ta mau đi đón sư phụ trở về.”
Lộc Đằng dụi mạnh mũi, lập tức đứng dậy, nhưng có người còn nhanh hơn hắn.
Kỳ Bạch và Lang Trạch tự mình đỡ lấy Lộc Gian, dìu bà vào trong thành. Lang Trạch nhíu mày, cuối cùng mở miệng: “Dã thú không có vấn đề, vậy thì thịt thú không thể bỏ phí. Lộc Gian tư tế, trước khi đưa vào thành, vẫn phải phiền ngươi kiểm tra từng con một.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play