Edit Ngọc Trúc
Nhận chớp mắt nhìn cái túi da thú rỗng không, thở dài một hơi: “Tiểu thành chủ, chúng ta cứ tiếp tục thế này cũng không phải cách hay.”
Lúc mới đến Hắc Diệu, ai nấy còn tạm đủ dùng, mà giờ thì sao? Vật tư mang theo trên người đã bị Thúc tiêu sạch, đến cả con dao xương mà phu nhân thành chủ đưa cho tiểu thành chủ để mổ chim, cũng bị Thúc đem đổi lấy một chiếc áo hoa bằng gỗ. Giờ trời nắng chang chang mà vẫn tiếc không dám cởi ra, chẳng phải là bỏ tiền mua khổ vào thân?
May mà Nhận không biết ba chữ “phá của”, chứ không giờ chắc chắn đã khắc lên trán tiểu thành chủ nhà mình rồi.
“Làm sao nữa, ta chẳng phải đã nghe lời ngươi tiết kiệm lắm rồi sao?” Thúc chỉ vào cái bàn, “Ngươi nhìn xem, giờ ngoài đồ ăn đổi từ con mồi săn được ra, ta có mua gì đâu?”
Nhận nói: “Nhưng mùa săn thú sắp hết rồi, nếu cứ tiếp tục ở lại đây, e là đến mùa đông cũng không có cái gì để ăn.”
Thúc hơi đau đầu, quay đầu lại liền thấy một gã thú nhân giác thú đang chăm chú nghe Mã Lương rao tào phớ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT