Edit Ngọc Trúc
Kỳ Bạch hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào Thử Lâm, miệng há thành một chữ “O” thật lớn. Khi Thử Lâm đi ngang qua hắn, nhìn thấy dáng vẻ này, liền cắn môi cúi xuống véo má Kỳ Bạch.
Kỳ Bạch lập tức nở nụ cười, trong miệng còn không ngừng “Nha nha” mà kêu, hắn thực sự không ngờ tới, Thử Lâm thoạt nhìn vô tư không tim không phổi, vậy mà lại là người đầu tiên trong bộ lạc muốn tìm bạn lữ.
Kỳ Bạch vừa mới nhớ ra, bởi vì mùa đông kéo dài, các thú nhân không thể ra ngoài săn bắn hay thu thập, cho nên rất nhiều giác thú nhân và á thú nhân đều thích ở bên nhau vào thời điểm này. Các thú nhân không có khái niệm yêu đương, điều họ mong chờ nhất chính là có thể nhanh chóng mang thai ấu tể, bởi vì ấu tể chính là hy vọng của bộ lạc.
Á thú nhân mang thai thông thường chỉ mất ba đến bốn tháng, vừa khéo có thể sinh con vào mùa xuân, khi đó thức ăn dồi dào, là thời điểm tốt nhất để nuôi con.
Kỳ Bạch càng trêu chọc, Thử Lâm càng thêm ngượng ngùng. Thử Lâm liếc nhìn Lang Trạch đứng bên cạnh Kỳ Bạch, đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý, ghé sát tai Kỳ Bạch, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi có biết ta vừa mới đi hỏi tư tế vấn đề gì không?”
Kỳ Bạch cảnh giác nhìn hắn: “Cái gì?”
Thử Lâm hạ giọng nói nhỏ hơn nữa: “Dương La tư tế nói, chỉ cần là con của thú nhân bình thường, thì đều có thể trở thành tộc nhân của bộ lạc Hắc Sơn, cho dù một trong hai phụ thân là nô lệ cũng không sao.”
Nói xong, hắn cố ý nháy mắt về phía Lang Trạch, rồi tặc lưỡi một cái, lại thở dài nói: “Ai nha, ngươi còn nhỏ lắm, muốn mang thai nhãi con còn phải chờ thêm nhiều năm nữa.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT